(Dân trí) - Không biết mẹ có để ý không, 7 năm làm dâu, con chưa từng gọi mẹ là “mẹ chồng”. Con cũng chưa từng nói với chồng con hai chữ “mẹ anh”.
Hôm nay, con ra chợ thật sớm, lựa những bông hồng vàng thật xinh tặng mẹ. Mẹ từng nói, người ta bảo hoa hồng vàng là biểu tượng cho sự phản bội nhưng mẹ đặc biệt yêu sắc màu rực rỡ ấy.
7 năm trước, con về làm dâu của mẹ trong sự lo lắng tột cùng. Nhiều người bảo làm dâu của một bà mẹ đơn thân sẽ rất khó khăn. Bởi với những người mẹ ấy, con cái là gia tài lớn nhất và duy nhất của cuộc đời họ. Họ dành hết tình yêu cho con, sợ chia sẻ với một người phụ nữ khác.
Lần đầu đến nhà, ngoài mặt con vui vẻ nói cười nhưng trong người đổ mồ hôi lạnh. Mẹ ít nói, không hay cười, nếp nhà giản dị nhưng ngăn nắp. Dù chồng con vẫn khoe “mẹ anh hiền lắm”, con nghĩ có bà mẹ nào lại không hiền với con mình.
24 tuổi, con về nhà mẹ làm dâu, không còn trẻ con nhưng cũng chưa thực sự chín chắn, trưởng thành. Ngày đầu tiên, sau bữa cơm tối, nhân lúc chồng con đi vắng, mẹ bảo con ngồi xuống có vài điều muốn nói.
Mẹ bảo, mẹ không mong cầu con coi mẹ như mẹ đẻ ở nhà, chỉ cần con biết lễ nghĩa, sống đúng đạo làm con là được.
Mẹ nói, đời mẹ chưa từng trải qua một ngày làm dâu nên cũng không rõ mẹ chồng - nàng dâu sống chung khó, dễ thế nào. Nếu con khôn ngoan thì mẹ được nhờ. Nếu con khờ dại, vụng về thì mẹ dạy. Dù thế nào cũng đừng nghĩ vì là mẹ chồng nên “khác máu tanh lòng”.
Mẹ dặn con, muốn sống thoải mái thì hãy coi nhà chồng giống như nhà mình. Tính cách thế nào thì cứ tự nhiên như thế, không cần nhìn sắc mặt mẹ chồng mà thay đổi, không cần cố gắng lấy lòng. Chỉ có sự thật lòng mới bền lâu.
Rồi mẹ giao sổ đỏ, mấy cuốn sổ tiết kiệm bao năm mẹ dành dụm cho con: “Mẹ già rồi, những thứ mẹ giữ gìn bao năm nay giao lại cho con gánh vác, giữ gìn, trong đó bao gồm cả con trai của mẹ. Mẹ chỉ giữ lại sổ hưu bởi bấy nhiêu cũng đủ cho mẹ thoải mái chi tiêu rồi”.
Con bất ngờ, bối rối. Vốn dĩ con nghĩ, đây sẽ là ngày đầu tiên mẹ dạy con cách “nhập gia tùy tục” thế nào. Mẹ sẽ ra uy mẹ chồng để những ngày sau con biết đường, biết lối. Không ngờ, đó là ngày con có được con trai mẹ, có được cả gia tài mẹ một đời vun vén, chắt chiu.
7 năm làm dâu, mẹ chưa từng nhắc con phải dậy sớm. Mẹ luôn nói: “Mẹ nhiều tuổi rồi, gà chưa gáy đã thức, nấu chút đồ ăn sáng cũng coi như lấy việc làm vui. Các con ngủ thêm chút, cả ngày còn phải làm việc”.
Cả tuần bận rộn, con muốn dành chút ngày nghỉ để dọn dẹp cửa nhà. Nhưng cứ cuối tuần, mẹ đều hỏi hai vợ chồng có về ngoại chơi không, dù đường về ngoại xa 40km. Mẹ nhắc, khi bố mẹ còn khỏe thì nên siêng về. Đừng để bố mẹ tủi thân vì sinh con gái lấy chồng là mất con.
Nghề nghiệp của con đòi hỏi ra đường phải váy áo, phấn son. Người trong nghề thì không sao, người ngoài nhìn vào lại cho rằng quá điệu đà, đỏm dáng.
Có lần, con vô tình nghe bà hàng xóm nói với mẹ: “Con dâu chị mỗi ngày mặc một bộ, có khi tiền làm ra chẳng đủ mua quần áo nhỉ?”. Mẹ cười, đáp lại nhẹ tênh: “Tiền nó không đủ thì lấy tiền chồng nó mua. Còn trẻ không làm đẹp, già như mình làm đẹp cho ai ngắm nữa”.
Chúng con về chung một nhà, hai năm vẫn chưa có em bé. Ai gặp cũng “quan tâm”, cũng sốt ruột thay, chỉ có mẹ chưa từng giục giã. Có lần, con hỏi: “Con mãi không có bầu, mẹ có sốt ruột không?”. Mẹ tỉnh bơ: “Không, sốt ruột gì? Mẹ còn tranh thủ đi chơi. Kẻo mai có cháu không rảnh rang đi chơi được nữa”.
Con biết, mẹ cũng mong ngóng, lo lắng, chỉ là mẹ không muốn áp lực lên con. Những lời mẹ nói, dù con biết rõ không hề thật lòng, vẫn khiến con vô cùng xúc động.
Một lần, con vô tình đọc được tin nhắn chồng con trò chuyện cùng người yêu cũ. Tin nhắn cũng không có gì đặc biệt ngoài những lời hỏi han nhưng con khó chịu, con ghen.
Con biết anh và chị gái kia từng có một quãng thanh xuân tươi đẹp, rực rỡ cùng nhau. Dù anh nói, họ bây giờ chỉ là bạn mà thôi, con vẫn suy nghĩ nhiều hơn thế.
Con giận chồng, chồng cũng giận con. Anh cho rằng, con suy nghĩ quá nhiều, ghen tuông vô cớ. Thấy vợ chồng con lạnh nhạt, mẹ làm ngơ không hỏi han. Thấy mắt con sưng húp, mẹ cũng chẳng quan tâm.
Nhưng tối đó, khi đi ngang phòng mẹ, con nghe giọng mẹ nói nhỏ nhưng rất rõ ràng, nghiêm khắc: “Mẹ không biết con và cô bạn cũ kia tình ngay lý ngay thế nào. Nhưng đừng để chuyện xưa dây dưa đến hiện tại.
Thử hỏi, đổi lại là vợ con nhắn tin trò chuyện với bạn trai cũ, con có thấy dễ chịu không? Đã thế, vợ giận, chồng còn giận ngược. Con xem, con thắng vợ thì con được cái gì?”.
Dù sau đó chồng con không nhận sai, anh ấy cũng đã chủ động làm hòa. Con biết rõ, tính anh ấy xưa nay vẫn ngang ngạnh, không sai thì không nhường. Nếu không phải nhờ mẹ, cuộc “chiến tranh lạnh” của chúng con không biết bao giờ mới hết.
Con vẫn còn nhớ rõ, ngày mẹ kêu mệt nhiều, con chở mẹ đi khám. Khi nhìn các kết quả xét nghiệm, bác sĩ nói tiên lượng bệnh tình rất xấu vì bệnh phát hiện ở giai đoạn muộn rồi.
Lúc ấy, con không kìm được mà bật khóc. Mẹ vỗ về con: “Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật ở đời. Chỉ sợ ra đi khi còn trẻ, chứ lá vàng rụng về cội là chuyện thường mà con”.
Nhưng đêm đó, con thấy mẹ đứng trước bàn thờ khóc. Mẹ nói, mẹ còn muốn chờ ngày có cháu bế, vẫn còn muốn làm điểm tựa cho các con. Mẹ mới hơn 60 tuổi, chưa muốn rời cõi trần này.
Không biết có phải ông trời nghe thấu lời mẹ, không lâu sau con cấn bầu. Niềm hạnh phúc như liều thuốc giúp mẹ xoa dịu những cơn đau, cho mẹ thêm sức mạnh chống chọi với bệnh tình. Mẹ lại nói cười, vui vẻ, lạc quan, mỗi ngày nhìn bụng con lớn lên làm động lực cho mình.
Mẹ đã chiến đấu kiên cường suốt 3 năm, dài hơn cả thời gian bác sĩ tiên lượng. Mẹ đã được nghe tiếng gọi “Bà” từ miệng cô cháu gái nhỏ xinh. Mẹ ra đi trong vòng tay con, nhẹ nhàng trong một trưa mùa xuân ấm áp.
Năm nay, ngày lễ đầu tiên con xa mẹ. Vẫn như những ngày lễ cũ, con lại mua tặng mẹ một bó hoa hồng vàng. Con đặt hoa trước ảnh mẹ. Chiếc ảnh thờ tự tay mẹ chọn cho mình. Bức ảnh mẹ cười tươi nhất, đẹp nhất, để khi con cháu nhìn vào sẽ không buồn lụy.
Không biết mẹ có để ý không, 7 năm làm dâu, con chưa từng gọi mẹ là mẹ chồng. Mỗi khi mẹ con đi cùng nhau, gặp người quen, con đều giới thiệu: “Đây là mẹ con”. Con cũng chưa từng nói với chồng con hai chữ “mẹ anh”. Bởi từ ngày về nhà mẹ làm dâu, con coi mẹ như mẹ con, không phải mẹ của riêng anh ấy.
Ở nơi xa, xin mẹ hãy an lòng. Con sẽ yêu thương con trai mẹ thật nhiều. Con sẽ cùng anh ấy xây dựng tổ ấm này, vững chãi, ấm êm như ngày còn có mẹ.
Thương nhớ mẹ rất nhiều!
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.