Vợ cặp bồ với bạn thân, tôi không đánh ghen mà sáng suốt làm một việc

(Dân trí) - Khi phát hiện vợ ngoại tình với bạn của tôi, tôi gần như sụp đổ. Một bên là người vợ mà tôi hết lòng yêu thương, một bên là cậu bạn thân nhiều năm gắn bó. Họ đã cùng nhau lừa dối tôi.
Cho đến khi bị phát hiện, cả hai người họ đều nói rằng, họ chỉ cảm mến nhau, hoàn toàn chưa làm gì vượt qua giới hạn đạo đức. Tôi không cần biết họ đã làm những gì nhưng việc họ gian díu với nhau đã vượt qua giới hạn chấp nhận của tôi.
Tôi vẫn nhớ khi ấy, tôi không hề trách mắng hay chửi rủa họ một câu nào. Tôi chỉ nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, cố che giấu nỗi đau cào xé trong lòng.
Cuộc hôn nhân của tôi kết thúc ngay sau đó. Lý do tôi đưa ra với mọi người chỉ là “không hợp”. Hai bên gia đình bao lần họp mặt khuyên giải, hy vọng chúng tôi có thể hàn gắn bởi làm gì có ai hợp nhau hoàn toàn. Nhưng tôi đã quyết kết thúc là kết thúc.
Hôm nay, tôi đọc bài tâm sự “Mỗi lần được chồng khen ngợi, tôi chỉ muốn quỳ xuống xin anh ly hôn” của một người phụ nữ ngoại tình. Chồng chị sau khi phát hiện vợ có tình cảm với người đàn ông khác, anh không ghen tuông, không chửi bới, không trách móc giống như số đông.
Anh trừng phạt vợ bằng cách không chung đụng gối chăn, bằng sự im lặng đến rợn người trong phòng ngủ, bằng những lời khen tặng vợ chốn đông người.
Khi đọc câu chuyện, tôi như nghẹn lại, thấy người đàn ông này giống tôi mấy năm về trước. Thực ra, trước một nỗi đau, người ta không thể “phát tiết” nỗi tức giận ra ngoài vì vết thương ấy quá sâu, quá nặng khiến họ đã kiệt quệ về tinh thần và mất hy vọng về hạnh phúc.
Nếu tôi có thể nói vài lời với người vợ lúc này, tôi chỉ muốn nói rằng: Chị à, chồng chị không phải đang cố tình giày vò chị. Anh ấy chỉ đang cố gắng che giấu nỗi đau của bản thân. Và chị đã sai rồi, đừng “đóng vai nạn nhân” trong chính bi kịch mà mình đã gây ra nữa.
Có thể chị đến với anh ấy không xuất phát từ tình yêu nên dễ thay lòng. Còn anh ấy, từ đầu đến cuối vẫn một lòng yêu chị. Yêu đến mức một câu trách móc cũng không nỡ nói. Yêu đến mức chẳng hề nghĩ đến chuyện ly hôn.
Chỉ là vết thương này thực sự khó lành, muốn quên không quên được. Và anh ấy chỉ đang cố gắng từng ngày cho cuộc hôn nhân mà chính anh cũng không biết có nên níu giữ hay buông bỏ.
Tôi nghĩ, điều chị nên làm bây giờ không phải tự thương mình, thấy mình khổ sở nữa. Hãy một lần thẳng thắn đối diện với anh ấy, chỉ rõ sai lầm của mình và tìm hiểu mong muốn của anh ấy.
Nếu còn có thể, hai người hãy cho nhau cơ hội để vun đắp lại tình cảm vừa sụp đổ, dù có thể sẽ khá khó khăn và mất thời gian. Còn nếu sống chung mà chỉ giày vò nhau, tốt nhất là dứt khoát dừng lại.
Như thế, vừa tốt cho chị, vừa là cách giải thoát cho anh ấy. Bởi sống chung như thế này, làm chị buồn, anh ấy cũng chẳng hề vui.
Ly hôn tất nhiên là điều không ai muốn nhưng không phải là giải pháp tệ nhất cho một cuộc hôn nhân. Đôi khi, nó còn chính là cánh cửa duy nhất để giải thoát cho hai người ra khỏi cuộc hôn nhân “độc hại".
Cũng giống như tôi trước đây, nỗi đau bị phản bội rất lớn nhưng vì giải quyết nhanh gọn, không dây dưa, níu kéo nên cũng không khổ sở quá lâu.
Tôi đón nhận sự thật, chấp nhận mất vợ, mất một người bạn để đổi lại sự bình an trong lòng mình. Tôi dành thời gian cho công việc và không muốn mất thời gian hay tâm trí cho những người không còn xứng đáng.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.