Nhảy đến nội dung
 

Nỗ lực phi thường của chàng trai nghèo

Muốn vượt qua khó khăn, chúng ta phải có cái nhìn chính xác và thẳng thắn về những thử thách mà mình phải đối mặt. Cuốn sách của tác giả Vương Nam tập hợp nhiều kinh nghiệm hữu ích để đương đầu với hàng loạt chông gai mà bạn đọc trẻ có thể gặp trên con đường lập nghiệp và khẳng định bản thân.

Thay doi cuoc doi anh 1

Nỗ lực học tập và làm việc giúp chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Ảnh: tVN.

Trương Thụy ly hôn vợ đúng vào kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người. Đây có lẽ là nỗi đau lớn nhất của anh trong cuộc đời này. Tuy nhiên, điều khiến Trương Thụy đau xót hơn cả chính là từ giây phút này trở đi, anh chỉ còn một thân một mình vật lộn với cuộc sống. Những lời thề hẹn gắn bó trọn đời, không rời xa nhau khi xưa, giờ đây khi đứng trước những phù hoa giả tạo sao trở nên mong manh, yếu ớt đến thế.

Trong thế giới của Trương Thụy, người thân là quan trọng nhất. Anh là người có ước mơ và hoài bão. Anh tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần bản thân được hạnh phúc, tất cả những hy vọng đều có thể đơm hoa kết trái.

Trương Thụy sinh ra và lớn lên ở nông thôn. Gia đình anh không có ruộng đất, toàn bộ nguồn sống đều dựa vào người cha làm thuê ở thị trấn. Mẹ anh sức khỏe yếu, tiền lương của cha hầu như đều dùng để khám bệnh và mua thuốc thang cho mẹ. Hoàn cảnh gia đình khó khăn nên mãi đến năm chín tuổi Trương Thụy mới đi học lớp Một. Đến năm lên mười thì cha anh đột ngột qua đời, cuộc sống của anh lại càng thêm khó khăn.

Một lần, giáo viên ra đề làm văn “Ước mơ của em”, bài văn của Trương Thụy bị điểm 0, nhưng đây là điểm 0 mà giáo viên đã viết trong nước mắt. Quyển vở của Trương Thụy khi đó nhàu nát, dính đầy bụi bặm, bùn đất và lờ mờ những vệt nước mắt.

Nội dung bài văn của anh như sau:

Cha không còn nữa, gia đình như mùa đông không có lò sưởi, ban đêm không có ánh nến (nhà em nghèo nên chưa bao giờ dám dùng điện, hàng xóm biết hoàn cảnh gia đình em nên thường “tặng” cho chúng em những cây nến đã sử dụng gần hết). Thế giới vừa lạnh giá vừa tối tăm làm em rất sợ, nhưng em không được phép sợ hãi.

Bây giờ, em chính là trụ cột của gia đình, em phải đứng thẳng lưng, cố gắng trưởng thành thật nhanh để chống đỡ gia đình nghèo khổ này.

Trước lúc đi xa, cha lặng lẽ giúi vào tay em một viên kẹo, bảo rằng: “Thụy Thụy à, cha vô dụng, chỉ biết làm những việc lặt vặt để kiếm ít tiền, tiền ấy còn không đủ cho con được ăn no. Sau này cha không còn nữa, con phải chăm chỉ học tập để trở thành bác sĩ chữa bệnh cho mẹ và cho thật nhiều người nghèo không có tiền khám bệnh nhé.” Sau đó, cha em từ giã cõi đời.

Làm bác sĩ có phải là ước mơ của em không? Không phải, đó là ước mơ của cha em.

Lúc trạng thái tinh thần tương đối tốt, mẹ hay nói với em rằng: “Con ơi, lớn lên con hãy làm lãnh đạo, làm trưởng thôn, chủ tịch thị trấn hay chủ tịch huyện, mở trường học cho những người nghèo không biết chữ. Họ chỉ làm được những công việc lao động chân tay nặng nhọc, hãy giúp họ học thêm kiến thức, kỹ năng để kiếm được nhiều tiền hơn.

Nếu như cha con có cơ hội được hưởng những điều này, ông ấy sẽ không ra đi sớm như vậy.” Mỗi lần nhắc đến cha, mẹ lại khóc rất lâu, sau đó sức khỏe bắt đầu xấu đi. Cứ tuần hoàn như vậy, bệnh của mẹ lúc thuyên giảm, lúc lại nặng hơn.

Làm công chức nhà nước có phải là ước mơ của em không? Không, đó là ước mơ của mẹ em.

Vậy ước mơ của em là gì? Em muốn làm một chú chó, nằm trước cửa trông nhà mỗi đêm cha đi vắng, giúp mẹ không còn phải sợ hãi đến nỗi không dám mở mắt vì trời tối. Mẹ rất nhát, càng những lúc sợ hãi thì tinh thần càng kém đi.

Mẹ em bảo rằng trong đêm sẽ có ma, mẹ rất sợ ma. Thật ra em cũng sợ ma, em muốn làm một chú chó bởi vì mẹ bảo rằng chó không sợ ma. Nếu có thể, em mong muốn ban đêm làm chó, bảo vệ mẹ và trông nhà. Ban ngày em trở lại làm người, chăm chỉ học tập, nhặt thêm nhiều phế liệu để bán lấy tiền khám bệnh và mua thuốc cho mẹ.

Mẹ anh không đợi được đến lúc đó, vào một đêm mưa to gió lớn bà đã nhảy xuống sông tự tử. Hôm đó, cách ngày giỗ của cha anh chưa đầy một tháng.

Năm mười tuổi đó, Trương Thụy phải trải qua “ba sự kiện lớn” là cha chết, mẹ chết và bỗng nhiên trở thành trẻ mồ côi. Anh một mình lớn lên, phải bước vào xã hội quá sớm, không làm bác sĩ, cũng không làm lãnh đạo, và tất nhiên cũng không thể làm một chú chó.

Cuộc sống vất vả và số phận tàn khốc đã không đẩy được cậu bé mười tuổi xuống vực sâu. Trương Thụy đã trưởng thành một cách kiên cường và lạc quan như vậy, nỗ lực bung nở như hoa hướng dương.

Về sau Trương Thụy gặp được một cô gái, hai người kết hôn, xây dựng gia đình, mọi thứ có vẻ như ngày càng tốt hơn. Thế nhưng khi biết được mẹ Trương Thụy từng bị bệnh tâm thần, người vợ liền vứt bỏ những lời thề non hẹn biển khi xưa. Cô ta nói rằng không muốn con của họ sau này cũng mắc căn bệnh ấy.

Trương Thụy từng tự hỏi bản thân rằng, có phải vì anh mang dáng vẻ của người sống đơn độc, trong lá số tử vi không có phần cha mẹ, vợ con, vì thế mới phải côi cút một thân một mình, tự làm tự sống hay không?

Rất nhiều người khi đứng trước mất mát đều sẽ có những khoảnh khắc sụp đổ, nhưng Trương Thụy không như vậy, trái lại còn mỉm cười tiếp tục sống. Anh làm công nhân trong một dây chuyền sản xuất linh kiện ô tô, do chưa được đào tạo và không có kỹ năng nên anh chỉ có thể bắt đầu từ công việc cơ bản nhất.

Vì thông minh, chịu khó, nỗ lực học tập, dần dần từ vị trí công nhân phổ thông, Trương Thụy được lên làm tổ trưởng, rồi làm quản đốc phân xưởng. Năm Trung Quốc khởi động “Kế hoạch 5 năm lần thứ 13”, Trương Thụy còn được nhà máy cử sang Đức tham quan dây chuyền sản xuất thông minh với tư cách là công nhân xuất sắc, sau đó lại được bồi dưỡng về lĩnh vực này. Anh cũng đã thi đỗ vào Đại học Phát thanh truyền hình hệ chính quy và tốt nghiệp đúng hạn.

Chỉ cần trong lòng có ước muốn thì sức sống sẽ tràn đầy. Trời đất không thể thay đổi, thế giới không có luân hồi, nhưng chính niềm tin ấy đang chỉ dẫn chúng ta nỗ lực đi về phía ánh sáng và hy vọng.

Hoa hướng dương đẹp vì nó luôn biết mục tiêu của mình ở đâu và kiên định đi theo phương hướng đã chọn, không tùy tiện thay đổi theo tác động của bên ngoài. Lòng tin sắt đá chẳng phải là câu trả lời đẹp đẽ nhất cho sự nỗ lực phấn đấu hay sao?

Trên thế giới này, không ai có thể dám chắc rằng cuộc sống của mình luôn thuận buồm xuôi gió. Không ai có thể khẳng định rằng trong tương lai chắc chắn mình sẽ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, được mọi người ngưỡng mộ. Cuộc sống vốn có quá nhiều thứ không xác định, muốn đứng vững thì nhất định phải có một trái tim mạnh mẽ, biết bao dung và biết tỏa sáng.

Đôi khi, bạn càng muốn thực hiện ước mơ của mình thì lại càng bị ngăn cản hoặc gặp phải vấn đề nào đó khó giải quyết. Muốn biến ước mơ thành hiện thực, đòi hỏi bạn phải có lòng kiên trì quyết không từ bỏ và nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ. Có như vậy, bạn mới làm chủ được cuộc đời mình.

 
 
 
logo
CÔNG TY CỔ PHẦN XÂY DỰNG SẢN XUẤT VÀ THƯƠNG MẠI ĐẠI SÀN

GPĐKKD: 0103884103 do sở KH & ĐT TP Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Địa chỉ: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season,  47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

MIỀN BẮC

Địa chỉ Showroom: D11-47 KĐT Geleximco Lê Trọng Tấn, Hà Đông, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

MIỀN NAM

Địa chỉ VPGD: 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn