Nhảy đến nội dung
 

Mất chồng sau thời gian dài trả nợ cho mẹ đẻ

Tôi từng nghĩ, mất đi một người đàn ông là điều tồi tệ nhất. Nhưng không, điều tồi tệ nhất là khi bạn đánh mất chính mình trong nỗ lực giữ lại một người không còn muốn ở lại. Tôi đã yêu chồng cũ bằng tất cả sự tin tưởng ngây thơ của một cô sinh viên. Khi anh không có gì trong tay, tôi chẳng màng. Tôi có thể trả tiền cho những buổi hẹn hò, mua áo cho anh mặc, sắm quần cho anh diện. Không phải vì gia đình tôi dư dả, mà vì tin rằng tình yêu không đòi hỏi sự cân bằng vật chất, chỉ cần hai người nắm tay nhau, cùng tiến về phía trước. Anh có thể không có tiền nhưng vẫn đưa hết những gì mình có cho tôi, mặc dù gia đình anh khá giả không kém gì tôi, nhưng bố mẹ anh vô cùng keo kiệt. Tôi đã từng tin đó là tình yêu. Tôi đã bước qua cả một thanh xuân trả nợ cho mẹ mình, là những khoản vay ban đầu tôi nghĩ là nhỏ, rồi chồng chất thành vết cắt từng ngày lên cuộc hôn nhân của tôi.

Mẹ, người đàn bà từng rất vững chãi trong tôi, hóa ra chỉ là người yếu đuối, gãy vụn sau hôn nhân đổ vỡ. Bà tìm quên trong cờ bạc và những cuộc vui bất tận. Tôi bắt đầu đi vay tiền cho mẹ, tin rằng mẹ cần vốn làm ăn. Ban đầu, mọi thứ đều ổn, mẹ trả lãi đầy đủ, tôi vẫn tin mọi chuyện rồi sẽ tốt. Cho đến khi dịch Covid ập đến, mọi thứ đóng băng. Tôi sinh con, kinh tế ngày càng eo hẹp, mẹ tiếp tục lún sâu. Nợ mẹ đẻ lãi con, đến lúc mẹ không còn khả năng trả nợ nữa, tôi là người duy nhất đứng ra gánh nhưng không được phép gãy vụn. Tôi làm mẹ, làm vợ, phải mạnh mẽ, dù chẳng ai hỏi tôi có còn đủ sức không. Tôi từng nghĩ nếu mình chăm chỉ đủ, nhẫn nhịn đủ, yêu đủ, mọi thứ sẽ yên. Tôi lao đầu vào kiếm tiền bằng mọi nghề, để gồng gánh trả nợ cho mẹ, chăm lo cho gia đình nhỏ. Càng về sau, tôi càng hiểu: có những người chỉ yêu bạn khi bạn mang đến điều họ muốn, không phải vì bạn là ai.

Anh không biết rằng tôi đã lặng lẽ gánh cả thế giới sau lưng, chỉ để giữ cho gia đình ấy không sụp đổ, một gia đình mà tôi cũng chẳng được thừa nhận trọn vẹn. Tôi từng nghĩ anh là người đàn ông tử tế, nhưng tử tế là khi người ta không quay lưng với bạn lúc bạn kiệt sức. Chồng tôi, người tôi từng nghĩ sẽ cùng mình vượt qua giông bão, lại quay sang oán trách. Anh căm ghét gia đình tôi, chì chiết, khinh thường. Mặc dù chính mẹ tôi từng chiều chuộng, chăm sóc anh hết lòng khi anh chưa có gì trong tay. Tôi vẫn nhẫn nhịn, đi làm, trả nợ thay mẹ, cố gắng vun vén cho gia đình nhỏ của mình.

Sau 3 năm gồng gánh, đến một ngày, những người cho vay bắt đầu tìm đến nhà chồng đòi tiền, tôi suy sụp. Tôi bỏ về nhà mẹ, vừa để trốn chạy, vừa để tìm cách kết thúc mọi vòng xoáy điên rồ ấy. Tôi van xin mẹ, khóc như một đứa trẻ, để mẹ tìm cách giải quyết cho tôi. Khi ấy, mẹ đã bán hết nhà cửa, xe cộ, trở nên vô sản. Tôi càng tuyệt vọng, không còn mặt mũi nào nhìn gia đình chồng và chồng nữa. Tôi cố trốn tránh.

Vài ngày sau, khi tôi bế con trở về, hy vọng được tha thứ, chồng đã lạnh lùng đuổi đi và đòi ly hôn. Anh và gia đình anh không nói, nhưng bằng cách không muốn dính dáng gì đến tôi nữa. 600 triệu đồng gia đình anh đứng ra trả cho khoản anh vay ngân hàng hộ mẹ tôi, họ cũng không muốn nhắc lại. Chính mẹ anh và gia đình anh cũng tán thành việc ly hôn, nói xấu tôi ở tòa và đưa anh ra tòa để ly hôn tôi. Trong thời gian yêu và quen nhau là 7 năm, 4 năm anh sống với gia đình tôi, gia đình tôi chiều chuộng anh. Ba năm tôi chung sống với gia đình chồng, vun đắp, yêu thương anh, cũng rất chịu khó, nhưng không một ai quan tâm.

Một tháng sau khi ly hôn, anh có người yêu mới. Anh công khai, hạnh phúc, bắt con gái tôi đi gặp và chào hỏi người mới, dù con bé đang tổn thương vô cùng. Bé chỉ mới 5 tuổi. Còn tôi? Tôi ôm con, ôm nỗi đau của một người con dâu không được đón nhận, một người mẹ phải gồng gánh cả cuộc đời không phải của mình. Tôi không có một xu dính túi. Tôi không bao giờ quên những ngày không có nổi tiền để mua một hộp sữa con thích, hay một bộ quần áo tử tế dành cho con. Khi tôi thất thế nhất, không một ai ở bên cạnh. Tôi không công việc, không tiền, không nhà cửa, từng nghĩ đến cái chết. Người cứu tôi lại chính là đứa con của tôi. Chắc bố đẻ ở trên trời linh thiêng đã phù hộ cho tôi.

Giờ đây, khi viết những dòng này, sau gần một năm ly hôn, mọi thứ đã dần ổn định. Tôi đã có công việc, có người hàng tháng trả nợ và bắt được những con nợ cũ của mẹ, thế nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn còn đó, thỉnh thoảng nhói lên đau đớn khiến tôi không chịu nổi. Liệu trong cuộc hôn nhân này, tôi có quá sai không?

Huệ Linh