Yêu nhau khi anh có tất cả, giờ tôi chỉ có hai con

Lúc mới yêu nhau, tôi chỉ là cô bé sinh viên ở thành phố, còn anh hơn tôi 10 tuổi, đã có mọi thứ, từ xe tới căn hộ cao cấp. Lúc đó tôi cũng phân vân lắm vì không hiểu sao anh lại chọn tôi thay vì những cô gái sành điệu. Anh trả lời đơn giản là vì yêu tôi. Thời gian quen nhau, anh chiều chuộng tôi đủ thứ, từ đi ăn nhà hàng sang tới những chuyến du lịch nước ngoài. Chúng tôi đi đến hôn nhân ngay khi học xong đại học. Sau khi cưới, chúng tôi về quê, tôi cũng gác lại giấc mơ phát triển bản thân ở thành phố như từng mơ mộng. Kết hôn xong tôi mang bầu bé đầu tiên, lúc đấy anh có vô tâm nhưng vì tôi chưa đi làm ra tiền nên nhẫn nhịn, gia đình êm ấm.
Sau đó vỡ kế hoạch, tôi lại có bé thứ hai, anh khuyến khích, động viên rằng sẽ lo được cho mẹ con tôi. Lúc đó tôi vẫn chưa đi làm được, khóc rất nhiều, sợ mang tiếng là ăn bám. Bởi khi ấy, công việc của anh không còn suôn sẻ, buộc phải bán xe. Anh không có ý gì về việc tôi sống phụ thuộc nhưng luôn vô tâm, chỉ làm và chơi game, ít khi chơi với con. Tôi phải nói mãi anh mới tắt máy chơi với con được tầm 10-15 phút là lại ôm máy. Còn việc đưa đón con đi học, vợ chồng cùng đi, anh cũng san sẻ việc nhà với tôi.
Thời gian sau tôi đi làm, lương nhân viên văn phòng, chỉ tầm khoảng 7-8 triệu đồng. Anh vẫn chuyển khoản cho tôi, không đều nhưng đủ. Đến sau này khi anh bị ốm, phải chữa trị, anh thay đổi. Có khi tôi chỉ làm sai một cái gì nhỏ thôi anh đã nổi cáu và cắt liên lạc với mẹ con tôi một tháng. Thời gian đó chi phí và việc quan tâm con cái hoàn toàn là tôi lo. Đến khi anh về, anh bình thường. Rồi anh muốn đi tìm lại chính mình, đi làm việc ở xa, dù tôi không ủng hộ nhưng thật tình cũng không biết phải ngăn cản anh như thế nào. Sau đó là chuỗi ngày một mình tôi gồng gánh, lo cho các con từng chút một, chở đi học, đón về, cho ăn. Tất cả các loại chi phí từ đi học, sữa, bánh, quần áo, hiếu hỷ, đều một tay tôi gánh. Tôi có nhận được sự hỗ trợ từ gia đình hai bên, với mức thu nhập của tôi thì không đủ.
Mẹ con tôi thăm anh được một lần, lần đó rất vui. Nhưng khi tôi về thì anh thờ ơ như vẫn thế. Hai năm không nhận hỗ trợ từ anh, nhiều lúc mọi gánh nặng đổ lên mình, tôi stress và nhắn tin cãi lộn với anh. Anh bảo sẽ không nói gì tới tôi nữa, muốn làm gì thì làm. Tôi cố gắng rất nhiều rồi, đôi khi mỏng manh cũng chỉ muốn có người thấu hiểu để trút nỗi niềm, áp lực, cô đơn, mà anh không bao giờ hiểu cho tôi. Anh cắt liên lạc với mẹ con tôi đã ba tháng. Tôi cứng rắn, không lấy đó làm buồn phiền, sầu khổ vì tính tôi cam chịu, nhưng tôi thương con. Con nhắn tin nói nhớ bố, thương bố nhưng anh cũng không trả lời, không bao giờ gọi cho con. Tôi có gọi cho anh vì xót con nhưng anh không nghe máy.
Về phần tôi, dù như vậy nhưng tôi chưa bao giờ bảo con là bố thiếu trách nhiệm hay nói xấu anh. Tôi luôn hướng con tới chân thiện mỹ, con tôi trộm vía, ai cũng bảo ngoan, nghe lời. Tôi thích cái đẹp và thời trang nên luôn chăm chút cho mình chỉn chu, ưa nhìn, mọi người khen tôi xinh đẹp. Tôi sống cũng biết phải trái trên dưới nên có khá nhiều bạn bè xung quanh quý mến. Tôi luôn tâm niệm về sự chung thủy trong hôn nhân nên có những người thích tôi hay có ý gì đó với tôi là tôi đã chạy trước rồi, luôn giữ khoảng cách đứng đắn với họ.
Về phần anh, tôi biết anh cũng không có người khác. Anh sống chật vật hơn mẹ con tôi ở quê, có khi còn vay ngược lại tôi để trả tiền nhà, giờ cũng hết vì anh cắt liên lạc rồi. Anh nợ khá nhiều, có cả nợ phía họ anh và họ tôi. Khi họ đòi, anh bảo bây giờ không có khả năng, sau có sẽ trả. Tôi tâm sự câu chuyện của mình, mong mọi người đọc rồi chia sẻ cùng tôi. Phụ nữ dù có cố gắng mạnh mẽ đến đâu nhiều khi cũng cần một hai câu nói an ủi để làm điểm tựa. Đoạn đường này chỉ có một mình tôi bước cùng hai bé nếp tẻ. Không biết đến bao giờ anh mới quay về đoàn tụ cùng gia đình. Tôi không mong gì cho mình, chỉ mong con có một người cha yêu thương, quan tâm đúng nghĩa, con cũng sắp đến tuổi dậy thì. Cảm ơn các bạn đã chia sẻ.
Huyền Như