Nhảy đến nội dung
 

Mẹ chồng để tôi nằm trên nền gạch hôm động phòng

Tôi và anh quen rồi yêu nhau 3 năm mới tiến tới hôn nhân. Cứ nghĩ với tình yêu của hai đứa, thu nhập ổn định... cuộc đời sẽ màu hồng đối với tôi. Thế nhưng tôi lại đau đầu và buồn tủi vô cùng với mẹ chồng. Tôi quen anh khi hai đứa làm chung công ty. Thấy lương bấp bênh quá nên tôi tự kinh doanh từ tay trắng vì nhà tôi ở quê cũng rất nghèo. Thời gian đầu khó khăn nên nợ rất nhiều, sau hai năm tôi có mức lợi nhuận ổn định, tuy vẫn chưa trả được nợ. Công ty tôi càng phát triển thì nợ lại tăng lên do tôi làm ngành thương mại, chủ yếu là nợ anh chị em và đối tác bán hàng. Anh là kỹ thuật viên, lương đủ ăn. Anh làm nhiều năm, chưa tích cóp được gì. Tôi yêu vì anh hiền lành, thẳng thắn.

Ngày đầu tiên anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Nhà anh chỉ có hai mẹ con, ba mất vài năm trước. Mẹ anh làm chủ hụi, sáng có bán đồ ăn sáng kiếm chút đỉnh ăn uống hàng ngày. Ấn tượng đầu tiên là tôi thấy mẹ anh hiền lành, phúc hậu. Tôi vui lắm vì biết sau này thế nào cũng sống chung với mẹ. Có mẹ chồng hiền lành cũng là cái phước.

Tôi không làm đám hỏi vì không có nhiều tiền, cũng không muốn mẹ ruột phải vất vả nhiều. Tôi tự lo toàn bộ chi phí cưới cho nhà gái, mua sắm đồ dùng gia đình để chuẩn bị cho tổ ấm mới (chồng cũng để dành và góp vào chút đỉnh). Nói về nhà trai, ngày sắp cưới, tôi có về nhà anh chơi. Mẹ anh bảo đưa tiền cho bà chuẩn bị đám cưới. Tôi cảm thấy đau lòng vô cùng (tuy đã chuẩn bị ít tiền biếu bà). Đám cưới, hầu như tôi cũng tự bỏ tiền ra toàn bộ, từ chụp hình cưới, mua sắm nữ trang làm của hồi môn cho con dâu, tiền xe đưa đón dâu, mâm quả. Trước đó, anh gửi mẹ hơn 20 triệu đồng chơi hụi kiếm lời, do mẹ anh làm chủ hụi nên chắc chắn là không có chuyện giật hụi rồi.

Vậy mà tới ngày cưới, mẹ cũng không đưa lại để anh phụ lo cưới cùng tôi. Tôi cảm thấy buồn tủi vô cùng. Lúc đó sắp cưới, tôi cũng lâng lâng niềm hạnh phúc mà quên đi sự buồn tủi đó. Ngày động phòng, tôi phải nằm trên nền gạch, mẹ chồng không mua được cái nệm, cái chăn mới, cặp gối mới cho tôi. Tôi không quen nằm dưới nền nhà nên không ngủ được. Chồng say nên ngủ chẳng biết gì. Mình tôi nằm khóc một mình trong đêm đầu tiên về nhà chồng. Tôi cũng là con gái nhà lành, ăn học đàng hoàng, xinh xắn, biết kiếm tiền, sao mẹ chồng đối xử tệ với tôi như vậy.

Qua cưới, mẹ chồng nói đưa lại chiếc nhẫn để mẹ đi đám cưới cháu ruột, tôi càng sốc. Lúc cưới, mẹ chồng cho tôi và chồng mỗi người một chiếc nhẫn (vật đáng giá nhất mà mẹ chồng cho tôi). Ba mẹ đẻ tôi không thách cưới nhưng tôi sợ ba mẹ buồn vì của hồi môn của nhà chồng không bao nhiêu, vì thế tôi mua thêm gần hai cây vàng cho mẹ chồng và gia đình mình nở mày nở mặt. Vừa cưới xong, tôi đi bán hết nữ trang để buôn bán tiếp.

Sau cưới một tuần, do suy nghĩ quá nhiều, lo chạy tiền bạc, kinh doanh lại rất vất vả, tôi bị đột quỵ phải cấp cứu. Bác sĩ bảo chuẩn bị 100 triệu đồng đồng gấp trong vòng 4 giờ, nếu không tôi sẽ bị liệt. Chồng gọi nhờ tất cả người thân gia đình gom tiền, mẹ chồng cũng lên nhưng cho tôi một triệu đồng. Nhờ trời thương, tôi hồi phục lại rất nhanh, đi đứng bình thường tuy người có yếu đi. Vừa xuất viện về nhà được 10 ngày, tôi lại biết mình có thai được hơn tháng. Tôi phải bỏ thai vì đã tiêm thuốc quá nhiều khi ốm. Sau đó, tôi lại tiếp tục làm việc mà không có thời gian nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe. Tôi khuyên mấy tháng trời, cuối cùng anh cũng chịu nghỉ việc về phụ giúp tôi (công việc kinh doanh tôi tuy vất vả nhưng cũng có lãi khá cao, có thuê vài nhân viên).

Mỗi tháng vợ chồng về nhà mẹ chồng một lần, ngủ lại một hai đêm nhưng tôi không cách nào ngủ được do không thể nằm đất. Chồng nói mẹ mua cho cái nệm. Mẹ mua xong về tính tiền lại với tôi. Vợ chồng tôi ăn sáng, đồ ăn mẹ bán có hơn 20 nghìn đồng mà mẹ cũng thu tiền. Lâu lâu chồng nhờ mẹ mua ít hải sản, cá khô gửi lên, khi về quê mẹ cũng thu tiền của chúng tôi. Thật sự tôi không biết mẹ chồng hiền quá hay do bà tính toán quá.

Đến nay hơn một năm lấy chồng, tôi kinh doanh rất thuận lợi, có dư chút đỉnh, tuy vẫn chưa mua được tài sản nào lớn. Mỗi tháng tôi phụ gia đình hai bên chi tiêu đầy đủ, mua máy giặt, máy lạnh cho mẹ chồng, mua này mua kia cho mẹ ruột. Tôi cảm thấy hạnh phúc lắm.

Đùng một cái, mẹ chồng gọi điện khóc, bảo bị giật nợ, số nợ thiếu hiện giờ gần 600 triệu đồng. Vợ chồng tôi chỉ biết khóc. Mẹ bảo giờ cho mẹ mượn vài chục triệu để xoay xở. Tôi chuyển ngay vài chục triệu đồng, thu xếp về quê với bà. Mẹ không có tài sản gì ngoài ngôi nhà đang ở, chồng tôi kêu bán trả nợ (trị giá nhà cũng tầm nhiêu đó nợ). Lúc đầu mẹ không đồng ý, cứ kêu vay ngân hàng trả từ từ. Tôi không chấp nhận vì vay ngân hàng xong thì chính vợ chồng tôi trả chứ bà đâu trả. Cuối cùng bà cũng chịu bán nhà. Tôi lên Sài Gòn vội chuyển về cho bà thêm vài chục triệu đồng trả bớt, rồi lại chuyển thêm hơn chục triệu đồng làm giấy tờ nhà cho bà. Lúc đó bà nói bán nhà xong lên ở với vợ chồng tôi, phụ nấu cơm nước. Tôi đang mang thai, công việc lại quá nhiều, không có thời gian nấu ăn.

Giờ có người đồng ý mua nhà. Bà liền nói với tôi: "Bán nhà xong, mẹ lên con ở, rồi đi làm lau dọn, nấu ăn theo giờ cho mấy nhà giàu kiếm tiền xài". Tôi buồn vô cùng, ai nhìn vào sẽ nghĩ sau mà bắt mẹ chồng đi làm ôsin kiếm tiền, trong khi con cái ở nhà cao cửa rộng (tôi thuê nhà để kinh doanh và để ở, nhà khá to). Tôi không có khả năng trả hết nợ cho bà nhưng cũng hỗ trợ bà gần trăm triệu đồng. Tôi còn nói chồng mời bà lên ở để vợ chồng cùng chăm sóc.

Tôi kinh doanh, mượn chị gái gần hết tiền bạc. Mẹ tôi cầm hết nhà cửa, ruộng đất, vay tiền cho tôi mượn. Nợ công lao nuôi dưỡng của mẹ, nợ anh chị tình nghĩa, tôi chưa trả được gì, chỉ hỗ trợ mẹ mỗi tháng vài triệu đồng tiêu xài. Tôi thấy có lỗi với gia đình mình vô cùng. Mẹ nuôi tới lớn, chưa cho mẹ được bao nhiêu mà chỉ lo cho mẹ chồng. Tự hỏi tôi có làm gì phật ý mẹ chồng, tôi đã hết lòng vì bà rồi giờ tôi biết làm gì hơn? Tôi rất giận vì câu nói đó, bà còn nói bóng gió: "Con còn không thương mẹ thì ai mà thương".

Sau nhiều chuyện, tôi nghĩ không nên ở với mẹ chồng lúc này vì có quá nhiều chuyện xảy ra. Sự tôn kính của tôi đối với bà đã không còn như trước nữa. Tôi có đề cập với chồng là nói mẹ chồng về sống với em gái ruột của mẹ, nhà cách nhà mẹ chồng vài căn, rất rộng rãi, chỉ có anh ruột của mẹ, em gái ruột và cháu gái sắp lấy chồng. Mỗi tháng chúng tôi gửi tiền về cho mẹ tiêu xài, vài năm sau mẹ lên sống với vợ chồng tôi, bởi hiện tại thật sự tôi không còn cảm giác yêu thương mẹ chồng nữa. Tôi thấy mình cũng quá đáng nhưng phải có thời gian làm tôi quên đi sự tổn thương này. Vợ chồng tôi vì việc này mà lớn tiếng nhau. Xin nói thêm, chồng rất yêu tôi, anh cũng thương vì tôi không nhận được gì từ nhà chồng từ khi làm dâu.

Mấy ngày nay tôi không ngủ được, cũng suy nghĩ, sau này sống chung chắc chắn sẽ có chuyện "mẹ chồng nàng dâu". Rồi hôn nhân tôi có bền vững khi ở trong hoàn cảnh này lâu dài? Tính tôi giận là tỏ ra mặt ngay. Trước giờ chỉ giận một lần lúc bà đòi làm ôsin nhà người ta, rồi nói: "Con còn không thương mẹ thì ai thương". Bà lên chơi cũng thấy tôi giận nên bỏ về sớm. Xin hãy cho tôi lời khuyên.

Hồng Hạnh

 
 
 
CÔNG TY CỔ PHẦN ĐẠI SÀN
logo

Giấp phép đăng ký kinh doanh số 0103884103 do Sở Kế Hoạch & Đầu Tư Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Trụ sở chính: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season, 47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

Email: info@daisan.vn

TRỤ SỞ HÀ NỘI

Địa chỉ Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season, 47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

Fax  Fax: 045625169

CHI NHÁNH HỒ CHÍ MINH

Địa chỉ 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn