Từ trầm cảm tuổi 24 đến hôn nhân hạnh phúc ở tuổi 28

Vậy là gần 4 năm kể từ ngày tôi viết những dòng tâm sự đầu tiên trên chuyên mục Tâm sự. Thật sự, tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình lại có thể thay đổi nhiều đến thế. Mọi thứ bây giờ, với tôi, đẹp như một giấc mơ. Chào mọi người, tôi là tác giả bài: "Tôi vật lộn với bệnh trầm cảm ở tuổi 24", giờ tôi 28 tuổi, đã chuyển đến thành phố mới, vừa mới kết hôn. Phải mất gần 3 năm để tôi và chồng có thể đi đến đám cưới. Có lẽ vết thương lòng từ mối tình cũ khiến tôi vừa sợ hãi vừa dè chừng khi tìm hiểu.
Điều bất ngờ là tôi lại lấy một người chồng ngoại quốc, một lựa chọn mà ngày trước chưa bao giờ nghĩ tới. Dù có bao nhiêu sự khác biệt về văn hóa, ngày cưới gia đình anh sang làm lễ theo đúng phong tục truyền thống, mẹ chồng đã khóc thật nhiều vì xúc động trong ngày cưới của hai con. Sắp tới tôi sẽ sang nước ngoài định cư cùng chồng, cả hai ấp ủ dự định quay về Việt Nam nghỉ hưu. Thật xa vời để nghĩ tới nhưng tôi vui mừng vì chồng yêu Việt Nam và cuộc sống ở đây rất nhiều. Thật biết ơn vì có thêm một gia đình thương yêu mình, một nơi cho mình cảm giác được "về nhà".
Bốn năm qua, tôi vẫn gắn bó với công ty cũ, nay đã lên làm quản lý. Tôi còn có thêm một công việc phụ làm vì sở thích. Hai em ruột của tôi được học đại học, một em đã tốt nghiệp và một em đang học ở một trường tốt trong thành phố lớn. Tôi thấy mình thật may mắn khi vẫn khỏe mạnh, có năng lượng tập thể thao, ngồi thiền mỗi ngày, có đủ tích lũy để không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền hay chuyện học hành của các em. Mối quan hệ của tôi với mẹ cũng dịu đi nhiều. Tôi chọn cách đi xa một thời gian, rồi trở về đối thoại nhẹ nhàng chỉ một lần. Tôi nghĩ, nếu không thể yêu thương nhau, mẹ con mình cũng không nhất thiết phải ghét nhau. Lâu lâu tôi lại về thăm, tặng quà, đưa mẹ đi chơi.
Dù không còn nói chuyện hàng ngày nữa, tôi chấp nhận mẹ như mẹ vốn thế, tôi như tôi hiện tại, miễn là cả hai đều sống tốt và khỏe mạnh. Nhiều lúc lên mạng thấy mẹ đăng bài đi chơi cùng bạn bè, tôi cười vì vui cho mẹ. Ngày cưới, nhìn thấy mẹ khóc và xúc động, tôi đoán trong lòng mẹ cũng có nhiều suy nghĩ, hoài niệm về 28 năm tôi là con của mẹ. Dù không nói ra nhưng tôi hiểu mẹ cũng như tôi, hẳn có nhiều lần muốn xin lỗi và nói thương nhau nhưng chỉ có thể ôm nhau mà cảm nhận trong im lặng.
Câu chuyện cuộc đời nhiều chông gai có một cái kết đẹp không chỉ có trong phim ảnh, mà còn có ngoài đời thực, tôi là một minh chứng. Tuy nhiên, tôi cũng nghĩ rằng không có sự may mắn hay ngẫu nhiên nào cả, tất cả đều là nỗ lực và suy niệm. Bốn năm trước, tôi từng có thể chọn buông xuôi, thậm chí từ bỏ mạng sống của chính mình. Hoặc tôi có thể chọn mạnh mẽ, nhưng vẫn mang trong mình sự hận thù và trách móc cuộc đời bất hạnh. Tất cả những lựa chọn ấy đã cùng diễn ra trong những ngày tháng u tối đó. Thật may, cuối cùng tôi đã không chọn chúng. Thay vào đó, tôi chọn chịu trách nhiệm. Tôi biết mình đã đủ lớn để tự chịu trách nhiệm về những khổ đau của mình. Để bản thân trầm cảm như vậy cũng là hệ quả của một chuỗi những quyết định chưa đúng đắn thôi.
Thật lành thay, tôi và trầm cảm đã có thể nói lời chia tay nhau trong êm đẹp. Tôi mong những ai đã và đang đối mặt với những chứng bệnh tâm lý có thể được yêu thương, giúp đỡ kịp thời và đúng cách mà không phải chịu sự dè bỉu, chê bai. Xin hãy đi gặp bác sĩ, lắng nghe bản thân, đừng tin rằng vì mình yếu đuối mới bị bệnh. Bệnh là bệnh, đôi khi không cần lý do để mắc bệnh đâu. Nếu cảm thấy bản thân kiệt quệ, tôi mong bạn đủ dũng cảm để tạm dừng, tạm ngắt kết nối để thương yêu chính mình trước. Dù có chuyện gì xảy ra, bạn cũng cố gắng nhé.
Hôm nay khi viết những dòng này, tôi đang ngồi một mình tại resort ở một nơi xa trong chuyến đi nghỉ ngơi cuối tuần. Nhìn ra biển, tôi chợt nhớ lại bài viết cũ, tìm lại và đọc cả trăm bình luận. Tôi viết những dòng này như một lời cảm ơn chân thành. Cảm ơn tất cả mọi người, dù không quen biết, đã để lại những lời động viên, an ủi. Chính những lời bình luận tốt đẹp ấy đã giúp tôi thắp lại ngọn lửa yêu đời, cảm ơn cuộc sống và tiếp tục tin vào tình yêu, tin vào một tương lai tươi sáng hơn. Có những cô chú anh chị để lại lời tâm tình dặn dò hệt như nói với một đứa con/cháu/em trong gia đình của mình, thật sự thân thương và chân thành.
Tôi còn nhớ lúc đó vừa đọc vừa khóc rất nhiều, nửa tủi thân, nửa hạnh phúc. Giữa những khó khăn, tiêu cực bủa vây, tôi hy vọng rằng, nếu ai đó đọc được những lời tâm sự này, họ sẽ có một ngày thật bình an và vui vẻ. Mong rằng bạn sẽ tiếp tục yêu thương chính mình, ôm ấp những khổ đau và rồi mạnh mẽ bước đi. Ở một nơi nào đó, hạnh phúc thật sự vẫn chờ đợi bạn.
Phương