Có nên từ bỏ bạn gái bị bệnh hiểm nghèo để cưới đại người gần nhà

Tôi là nam, 32 tuổi, đang mắc kẹt trong mớ hỗn độn giữa tình yêu và trách nhiệm với gia đình. Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn, từ nhỏ đã cùng bố mẹ trải qua rất nhiều vất vả, có những lúc cơm không đủ no. Bố tôi nghiện rượu nặng, bệnh tật nên tuổi thơ của tôi thực sự rất vất vả. Mẹ thay cả phần trụ cột kinh tế của bố, phải gồng gánh gia đình rất nhiều, nuôi hai anh em trưởng thành, ăn học đầy đủ. Bố tôi sau một thời gian mắc bệnh nặng đã qua đời. Em trai tôi đã học xong đại học, tạm có việc làm ổn định nhưng lại sống xa nhà, chỉ còn tôi sống với mẹ.
Về phần mình, sau hơn chục năm đi làm vất vả, tôi mở một công ty nho nhỏ của riêng mình, có chút thu nhập ổn định, cuộc sống cũng không còn lo lắng nhiều về cái ăn cái mặc. Tuy nhiên, do công ty nhỏ nên công việc rất áp lực, việc nhiều. Trong khoảng thời gian này, tôi quen em đến nay được ba năm, người Nam, người Bắc. Em làm việc và sinh sống trong Nam, còn tôi phát triển công ty ngoài Bắc.
Một năm chúng tôi chỉ gặp nhau 3-5 lần, mỗi dịp hai đứa đi công tác, còn lại chỉ nói chuyện, chia sẻ với nhau online. Tại sao hai đứa yêu xa và vẫn yêu nhau 3 năm đến giờ, đó là vì cả hai có sự đồng cảm. Bạn gái tôi có nghị lực, vừa phải làm việc để trang trải cuộc sống và điều trị căn bệnh về máu ác tính, phải trang trải một số khoản nợ từ việc chữa bệnh. Một cô gái độc lập, nghị lực, vượt qua khó khăn, bệnh tật, khao khát vươn lên, có một sự tương đồng với hoàn cảnh của tôi. Chính vì vậy, sau những buổi tối, hai đứa nhắn tin tâm sự, chúng tôi dần thấu hiểu và yêu nhau.
Cũng vì căn bệnh em mắc phải, rồi gánh nặng tài chính mà hai đứa chưa thể quyết định đến với nhau. Mẹ tôi biết chuyện, không hẳn cấm cản nhưng cũng nhiều lần khuyên tôi suy nghĩ thật kỹ mối quan hệ này. Tôi mới lập nghiệp, đôi lúc tài chính không thực sự ổn định, cũng không thể lo chu toàn cho người yêu mỗi lần đi chữa bệnh, điều trị. Tôi cũng không còn trẻ nữa, mẹ không còn bố bên cạnh, bản thân lại là con lớn nên bà rất mong tôi có thể sớm ổn định gia đình, để bà có con dâu và cháu cho nhà cửa bớt hiu quạnh.
Nếu tôi đến với người yêu hiện tại, mẹ cũng không hẳn hài lòng vì lo lắng tôi sẽ thêm phần gánh nặng. Tôi không muốn bỏ người yêu hiện tại vì yêu và thương em rất nhiều. Một cô gái mắc căn bệnh hiểm nghèo, phải một mình vật lộn giữa Sài Gòn, bố mẹ đều không còn.
Thực sự 3 năm yêu nhau, trò chuyện, thấu hiểu, tôi không muốn để em một mình nữa, muốn trở thành chỗ dựa tinh thần cho em tiếp tục trên con đường chiến đấu để vượt qua bệnh tật. Ba năm thanh xuân của em đã bên tôi, trong khi thanh xuân của người con gái vô cùng quý giá. Tôi nhiều tuổi rồi, để mẹ những bữa cơm một mình khi bản thân phải đi công tác xa nhà dài ngày, thực sự rất xót xa. Làm người con như vậy, tôi chưa trọn vẹn chữ hiếu.
Có lúc tôi định nói lời chia tay người yêu, lấy đại một cô gái gần nhà mà họ hàng giới thiệu cho xong, nhưng lại không làm được. Tôi vừa thương người yêu, lại không có tình cảm với mấy cô gái được giới thiệu, cũng khổ cho họ. Tôi phải làm gì đây các bạn? Trong công việc, tôi có thể quyết đoán nhưng đứng giữa tình yêu và chữ hiếu, tôi thật sự khó chọn lựa.
Quốc Thanh