Yêu giám đốc 50 tuổi là trai tân, tôi bị mẹ đẻ cấm đi bước nữa vì lý do này

(Dân trí) - Biết con gái có người yêu, có ý định đi bước nữa, mẹ tôi vô cùng vui mừng. Nhưng hay tin bạn trai tôi là trai tân, làm giám đốc lại có tiền, mẹ cấm tiệt, không cho tôi qua lại.
Tôi là một người mẹ đơn thân, 32 tuổi, từng bước ra khỏi cuộc hôn nhân đầu tiên với đầy thương tích. Ly hôn lúc con trai mới 6 tháng tuổi, tôi đã một mình nuôi con đến khi bé được 5 tuổi.
Tôi không có gì quá nổi bật. Công việc văn phòng bình thường, nhan sắc không quá xuất sắc, chỉ được khen là có dáng người đẹp, gọn gàng và dễ nhìn.
Tôi chưa bao giờ dám mơ sẽ có một người đàn ông tốt thực sự yêu thương mình. Tôi từng nghĩ, phụ nữ một lần đổ vỡ như tôi, lại nuôi con nhỏ, sẽ chẳng còn cơ hội nào cho một tình yêu tử tế, càng không dám nghĩ đến một người đàn ông... hoàn hảo.
Vậy mà anh xuất hiện, người đàn ông 40 tuổi, là giám đốc một công ty lớn, thành đạt, thông minh, điềm đạm. Và hơn hết, anh chưa từng lập gia đình. Anh là... trai tân.
Ban đầu, tôi dè dặt. Tôi không dám tin anh nghiêm túc với tôi. Nhưng sau vài lần trò chuyện, tôi cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt, sự quan tâm trong từng hành động và cả sự bao dung khi anh hỏi tôi: “Em có muốn cho anh cơ hội trở thành một phần trong cuộc đời của hai mẹ con?”.
Anh yêu thương con trai tôi và đối đãi rất chân thành. Anh đưa đón tôi mỗi khi tan làm, dành thời gian cuối tuần cùng tôi dạy con học, chơi cùng con và chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy mình là người thấp kém hơn anh.
Với tôi, anh không phải một người hoàn hảo vì giàu có, mà vì anh đủ kiên nhẫn với một người phụ nữ đã tổn thương và đủ yêu thương một đứa bé không cùng huyết thống.
Tôi mang chuyện của mình nói với bố mẹ. Tôi cứ nghĩ rằng, sau bao nhiêu năm mong con gái đi bước nữa, bố mẹ sẽ mừng khi thấy tôi hạnh phúc.
Nhưng trái lại, mẹ tôi phản ứng dữ dội. Bà không cần nghe tôi kể gì thêm, chỉ gằn giọng: “Không đời nào. Mẹ không tin có trai tân 50 tuổi, vừa giỏi, vừa giàu, lại đi cưới mẹ đơn thân không có gì nổi trội như con.
Chắc nó có mưu đồ gì thôi. Con muốn sống hạnh phúc thì chọn một người bình thường, công việc bình thường, đừng chọn người giàu rồi sau lại khổ cả đời con ạ. Đàn bà đẹp ngoài kia thiếu gì mà nó phải lấy mẹ đơn thân. Người giàu như thế thì thiếu gì cơ hội”.
Tôi lặng người. Những lời mẹ nói hạ thấp tôi vô cùng. Tôi không ngờ, người khiến tôi đau lòng nhất lại là mẹ.
Tôi hiểu mẹ lo cho tôi. Trong mắt mẹ, người đàn ông quá hoàn hảo sẽ không bao giờ chọn một người như tôi, nếu không có mục đích gì đó. Mẹ nghĩ anh lừa tôi, lợi dụng tôi nhưng tôi lại tin vào trực giác của chính mình.
Tôi cảm nhận được sự nghiêm túc, tử tế và ấm áp từ anh. Một người đàn ông yêu cả quá khứ lẫn hiện tại của tôi, yêu cả đứa con tôi sinh ra từ cuộc hôn nhân cũ, chẳng phải quá khó tìm sao?
Tôi đã thuyết phục mẹ bằng tất cả sự chân thành, thậm chí cầu xin mẹ hãy cho tôi một cơ hội được hạnh phúc. Nhưng bà vẫn không lay chuyển. Bà dọa nếu tôi cưới anh, bà sẽ từ mặt, sẽ “chết cho con xem”.
Tôi như rơi xuống vực. Một bên là mẹ, người tôi yêu thương và mang ơn suốt đời. Một bên là người đàn ông chân thành, người đã chữa lành tôi bằng chính sự dịu dàng của anh.
Tôi không trách mẹ. Có lẽ, xã hội đã khiến mẹ tin rằng, phụ nữ từng đổ vỡ là... "đồ đã qua sử dụng", không còn xứng đáng nhận được tình yêu trọn vẹn. Nhưng tôi mong mẹ hiểu, tình yêu không đến từ lý trí, mà từ sự thấu cảm.
Với tôi, anh là người đủ kiên định để bảo vệ, đủ rộng lượng để yêu thương và đủ tử tế để bước cùng tôi. Không phải vì tôi hoàn hảo, mà vì tôi đã dũng cảm vượt qua những dông bão để mỉm cười trở lại.
Tôi vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi đứng giữa hai phía, trái tim nặng trĩu. Nhưng nếu mẹ không thể hiểu, tôi sợ mình lại một lần nữa đánh mất một người đáng để tin chỉ vì mẹ không tin rằng, một người từng tổn thương như tôi vẫn có thể xứng đáng được yêu… một cách trọn vẹn.
Tôi phải làm sao bây giờ?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.