Nhảy đến nội dung
 

Tôi trả lương cho vợ ở nhà

Vợ chồng tôi lấy nhau gần 20 năm, yêu từ thời sinh viên ở chung ký túc xá. Các chuyện tình ở ký túc xá thường rất ít thành. May mắn sao chúng tôi lại đi được tới cuối đường tình. Lúc đó tôi là sinh viên nghèo, khó khăn lắm. Nhà vợ có vẻ khá hơn. Vợ cũng không vì tôi nghèo mà chê bai. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi lấy nhau, dắt nhau đi ở trọ khắp Sài Gòn. Tôi từ lương ba cọc ba đồng đi lên. Vợ mới ra trường cũng có công việc làm, nhưng từ lúc mang bầu bé đầu lòng đã ở nhà. Lúc đấy khó khăn, tôi nhiều lần nói vợ đi làm nhưng vợ vì thương con nhỏ không nỡ xa, không nỡ gửi trẻ, đòi ở nhà chăm con, rồi đứa thứ hai ra đời. Cứ như vậy vợ tôi thành bà nội trợ chuyên nghiệp.

Khi con lớn đi học, vợ lại kiêm luôn xe ôm đưa đón hai con, nhà cửa tươm tất, sạch sẽ, cơm ngon canh ngọt. Cũng nhờ có hậu phương vững chắc, tôi chú tâm công việc. Từ công ty này, nhảy công ty khác tốt hơn. Rồi chúng tôi mua được nhà, xe, mua thêm căn nhà thứ hai, tôi mở công ty riêng, thu nhập cao và ổn định. Thời gian đầu, tôi thường giữ tiền, vợ cần bao nhiêu tiền chợ thì tôi đưa, còn lại tôi giữ để lo công việc. Thú thật là như vậy cũng làm cho vợ tôi cảm thấy bí bách, tiết kiệm quá đà, ngại hỏi chồng tiền, stress... có lúc chúng tôi cãi vã, muốn bỏ nhau.

Sau này, tôi nghĩ lại, quyết định " trả lương cho vợ". Tôi trả lương đều cho vợ như một thành viên trong công ty, đầy đủ phúc lợi, bảo hiểm, thưởng lễ tết. Công việc thật không nhiều, làm tượng trưng vì vợ cũng không có thời gian nhiều, chỉ chợ búa cơm nước, đưa đón con cũng hết thời gian. Tôi trả lương cho vợ nhiều hơn so với mức chi tiêu trong nhà. Chính vì thế sau mỗi tháng, vợ lại có tiền tiết kiệm. Từ đó càng ngày tinh thần vợ tôi càng tốt lên, bắt đầu biết mua cái quần cái áo. Tôi nhận thấy vợ càng ngày càng đẹp, bản thân càng thích gần gũi và quấn quýt vợ hơn. Vợ tươi tỉnh, bớt cằn nhằn, không nhăn nhó như ngày xưa không có thu nhập. Ngoài chi cho việc chợ búa, vợ không phải chi gì, các khoản khác tôi đều chi.

Tôi có lương, ngoài chi tiêu cá nhân một ít, tôi toàn chi cho gia đình các khoản lớn hoặc quay vòng lại làm vốn cho công ty. Vì vậy tài khoản của tôi thường không có nhiều tiền. Với cách đưa tiền cho vợ thông qua lương, tôi thấy tinh thần em tốt lên rõ rệt, cả hình thể cũng tốt lên. Người ta đẹp hơn khi vui vẻ, dễ chịu. "Của cho không bằng cách cho", thay vì để vợ cần bao nhiêu nói mình đưa, giống như "xin-cho" đôi khi áp lực và khó xử, thì tôi tự đưa vợ thông qua hình thức trả lương. Nói công bằng, nhờ có vợ lo tốt hậu phương nên tôi gần như không vướng bận việc gia đình, lúc nào cũng sẵn sàng cho công việc. Tôi có thể đi công tác nửa tháng vẫn thấy an tâm. Ngoài ra, vợ chi tiêu rất tiết kiệm và hợp lý, khả năng săn sales đỉnh cao, nhà tôi 4 người mà mỗi tháng chi tiêu đâu đó chưa tới 10 triệu đồng (ở ngoại thành). Đồ ăn vợ tôi luôn mua tươi ngon, có trái cây tươi mỗi ngày, sữa cho con không thiếu. Gạo, muối, mắm lúc nào cũng có sẵn trong kho, chưa khi nào thiếu giữa chừng. Vợ cũng là người dạy dỗ con nhỏ học hành. Cả hai đứa luôn đứng nhất nhì trong lớp, nhất nhiều hơn.

Vợ giao lưu với hàng xóm nhưng chưa bao giờ nhiều chuyện. Năm nay chúng tôi mới xây nhà xong, đang nhắm tới căn nhà thứ ba và riêng tôi còn nhắm cả việc đổi xe mới. Tôi hy vọng có thể thực hiện trong năm nay. Tôi không nhậu nhẹt, không chơi bời, hết giờ làm nếu không có việc thường về nhà, tối phụ vợ dạy con, cuối tuần phụ nấu ăn và chơi với con. Điện nước tôi cũng có thể sửa. Nói thêm, vợ chồng lập nghiệp ở Sài Gòn từ hai bàn tay trắng và hai tấm bằng đại học. Tuy nhiên tôi lại làm trái ngành. Hai bên nội ngoại không cho chúng tôi tài chính và cũng không biết chúng tôi làm gì để động viên. Tôi từ làm thuê lương thấp, rồi lương cao hơn, rồi cao nữa... tới khi thấy đủ mới nhảy ra lập công ty riêng. Lúc đầu làm công ty tôi cũng không có vốn, chỉ là lấy ngắn nuôi dài, thu đầu này trả đầu kia. Một chút may mắn và ủng hộ từ vợ đã giúp tôi thành công.

Tôi hy vọng câu chuyện chia sẻ này giúp các bạn có cái nhìn tích cực trong cuộc sống. Thứ nhất, đừng chê ai đó nghèo ở hiện tại. Hãy nhìn vào bản tính, khả năng và sự chịu khó của họ. Vợ nói chọn tôi vì tôi nghèo mà chịu khó, mấy gã khác nhà giàu nhưng ăn chơi, công tử. Thứ hai, của cho không bằng cách cho. Thứ ba, luôn cố gắng, tự tin và vươn lên. Thứ tư, học cách quản lý dòng tiền, đòn bẩy tài chính. Thứ năm, hãy đầu tư vào giáo dục cho bản thân hoặc con cái. Với tình hình gia đình tôi như hiện tại, các bạn đã thấy đáng để lập gia đình chưa?

Thanh Trần