Lật đầu giường lên, tôi xúc động khi thấy một thứ con dâu để lại

(Dân trí) - Tôi thực sự không ngờ con dâu thành phố lại có thể cư xử như vậy. Nhìn thứ con để lại dưới đệm, tôi chỉ biết rơi nước mắt.
Tôi là người ở quê, sống chất phác với nếp nhà đồng ruộng. Con trai tôi đi học để sau vào phố lập nghiệp. Khi con dẫn người yêu về ra mắt là một cô gái phố thị xinh đẹp, cao ráo, tôi lo lắng vô cùng.
Phong cách ăn mặc, cách trang điểm và để móng tay của cô gái đó khiến tôi không có cảm tình, không hợp với nếp sống quê tôi.
Tôi đã nói một câu với con trai sau bữa cơm: "Con chọn người khác đi, cô ấy trông ăn chơi lắm, không hợp làm dâu nhà mình đâu".
Thế nhưng, con trai tôi bảo: "Mẹ à, ở thành phố, ai cũng cầu kỳ. Đó chỉ là biết trang điểm, biết chăm sóc bản thân, chứ không phải ăn chơi. Con gái giờ là phải vậy, phải làm đẹp mẹ ạ. Con tin và yêu cô ấy, chắc chắn chúng con sẽ hạnh phúc, mẹ đừng lo".
Sau nhiều lần con trai thuyết phục, tôi không còn cách nào khác đành gật đầu. Ngày cưới diễn ra, tôi vẫn giữ khoảng cách, giữ sự cảnh giác khi con dâu về quê.
Mỗi lần con về, tôi sai con trai làm việc này việc kia, quyết không sai con dâu. Tôi cho rằng, con dâu không biết làm gì và cố tình cô lập. Nhưng rồi con trai lại nói nhỏ với tôi rằng: "Mẹ cũng từng làm dâu. Dù sao bây giờ, cô ấy cũng là vợ của con rồi, con mong mẹ bao dung với cô ấy".
Tôi bắt đầu thử tiếp nhận con dâu. Ít hôm đầu, con dâu vụng về với nồi cơm bếp củi. Tôi khó chịu khi chứng kiến cảnh con gái mặc váy vóc trong bếp. Dù làm không tốt, con dâu không bỏ cuộc.
Mấy tối, con học cách nhóm lửa, canh nồi thịt kho, nấu rau luộc, nước chấm. Cuối cùng, tôi phát hiện, con dâu phố không hề ngại khó, không chê cảnh thiếu tiện nghi, cảnh nấu ăn bếp củi. Con làm tôi dần cảm mến.
Từ hôm đó, tuần nào, con dâu cũng gọi điện hỏi thăm sức khỏe, chuyện bếp núc, rau vườn... Tôi thực sự vui khi nghe lời hỏi han ân cần. Thậm chí, khi tôi có cháu đầu lòng, các con thường xuyên đưa cháu về quê chơi khiến ông bà rất vui.
Tiền không nhiều, không giàu nhưng lần nào về quê, con dâu cũng mua cho tôi mấy hộp thuốc bổ, hoa quả và rất nhiều quà. Tôi bắt đầu lo cho con, sợ các con tốn kém vì mình.
Mấy lần, con dâu biếu tiền nhưng tôi không cầm. Tôi nghĩ các con còn nhiều lo toan, cần giữ cho mình, chứ ông bà già ở quê ăn mấy, tiêu mấy.
Tháng trước nghe tin tôi ốm, con dâu gọi điện hỏi han rồi bảo: "Mẹ, mẹ lật đầu giường lên nhé, con để tiền dưới đệm từ lâu, chắc cũng được kha khá. Mẹ lấy tạm số tiền đó mua thuốc rồi tẩm bổ. Sau này, bọn con về thì con biếu mẹ thêm".
Nghe lời con nói, tôi không dám tin. Tôi lật đầu giường lên, thấy một phong bì dày, trong đó có 15 triệu đồng. Con nói đã biếu tiền bố mẹ nhiều lần nhưng bố mẹ không nhận nên con chỉ có thể làm cách này.
Lam lũ suốt đời, tôi vẫn nghĩ con dâu phố chỉ lo tạo hình bên ngoài, thiếu tấm lòng người quê. Bây giờ mới hiểu, không phải ai xinh đẹp, thành thị cũng khó gần, tiểu thư đài các. Con dâu của tôi mạnh mẽ và giàu tình thương.
Tôi vô cùng xúc động, cứ ngồi đó nhìn phong bì mà nước mắt chực trào. Tôi nghĩ về tháng ngày ban đầu mình lạnh nhạt, không tin tưởng con mà hối hận. Bây giờ, tôi hiểu vì sao con trai luôn khen vợ mình chu toàn, đạo đức và chính cô con dâu ấy đã khiến tôi bừng tỉnh.
Đến giờ, mỗi khi con về, tôi tự nguyện đi chợ cùng con dâu, ngồi bên bếp đun nước chè đón cháu, vui vẻ kể chuyện ngày xưa. Tôi hiểu rằng, tình yêu thương không cần nói, chỉ cần cảm nhận. Và ngày hôm nay, khi tôi viết những dòng này, lòng tôi tràn ngập cảm giác ấm áp, vui vẻ.
Tôi đã nhận ra, mình thật may mắn khi có cô con dâu tốt bụng.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.