Nhảy đến nội dung
 

Con trai ở rể, tôi thấy nhục nhã nhưng sau đó bật khóc nhận ra một điều

(Dân trí) - Ngày con dọn đồ sang nhà vợ, tôi như người mất hồn, nước mắt cứ lăn dài. Thế rồi một lần, tôi bị ốm nặng và nhận ra...

Tôi năm nay ngoài 60, cái tuổi mà lẽ ra tôi phải an nhàn, sum vầy bên con cháu. Thế nhưng, trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh một nỗi niềm, một câu chuyện mà mỗi khi nghĩ đến, nước mắt tôi lại chực trào. Đó là con trai tôi đi ở rể.

Hùng là con trai út của tôi, là niềm tự hào của cả gia đình. Con thông minh, hiếu thảo, chưa bao giờ khiến tôi phải phiền lòng.

Từ nhỏ, tôi đã luôn vun vén, dành dụm để sau này con có một cơ ngơi tử tế, đường đường chính chính rước vợ về nhà. Tôi mơ về cảnh con dâu thảo hiền, cháu nội líu lo trong căn nhà ấm cúng của mình.

Thế rồi con trai tôi yêu một cô bé tên Thảo, xinh xắn, ngoan hiền. Tôi ưng lắm nhưng có một điều khiến tôi chột dạ: Thảo là con một, bố mẹ cô bé đều là trí thức về hưu, gia cảnh khá giả.

Ngay từ đầu, tôi đã lờ mờ đoán được ý định của nhà gái. Và đúng như tôi dự cảm, một ngày nọ, con trai về nhà, ánh mắt lảng tránh, giọng nói ngập ngừng: “Mẹ ơi, con muốn về nhà Thảo ở”.

Tim tôi như có ai bóp nghẹt. “Ở rể ư? Con trai mẹ, sao lại phải đi ở rể?”. Bao nhiêu công sức tôi vun đắp, bao nhiêu mơ ước tôi ấp ủ bỗng chốc đổ sông đổ biển.

Trong suy nghĩ của tôi, đàn ông mà đi ở rể là hèn, là yếu thế, là bị coi thường. Tôi đã khóc rất nhiều, dỗ dành có, giận dỗi có, thậm chí là dọa nạt từ mặt.

Con trai tôi chỉ im lặng rồi Thảo đến gặp tôi. Cô bé nói những lời lẽ rất chân thành: “Con biết bố mẹ lo lắng cho anh Hùng. Nhưng con và anh ấy yêu nhau thật lòng. Bố mẹ con tuổi đã cao, không có ai bên cạnh. Mong bác thông cảm cho chúng con”.

Tôi nhìn Thảo, nhìn sự kiên định trong mắt con bé rồi lại nhìn con trai mình, ánh mắt đau đáu cầu xin của con. Cuối cùng, tôi không đành lòng. Tôi gật đầu trong nước mắt, một cái gật đầu chua xót.

Ngày con dọn đồ sang nhà vợ, tôi như người mất hồn. Căn phòng của con trai trống hoác, lạnh lẽo. Tôi thẫn thờ ngồi đó, nước mắt cứ lăn dài.

Hàng xóm, họ hàng nhìn tôi với ánh mắt thương hại, kèm theo những lời xì xào: “Con trai mà đi ở rể thì còn gì là mặt mũi nhà mình nữa”. Những lời nói đó cứa vào tim tôi như dao cứa. Tôi cảm thấy tủi hổ, bất lực.

Những ngày đầu, tôi sống trong nỗi nhớ con quay quắt. Cứ đến bữa cơm, tôi lại nhìn sang chiếc ghế trống của con rồi lại thở dài.

Hai vợ chồng con cũng hay về thăm nhà, nhưng cũng chỉ chốc lát rồi lại vội vã đi. Tôi biết con bận, con có trách nhiệm với gia đình mới. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn không nguôi ngoai được cảm giác con trai mình đã không còn là của riêng tôi nữa.

Thế rồi một lần, tôi bị ốm nặng. Con dâu ngày nào cũng chạy đi, chạy lại lo lắng cho tôi. Con mang thức ăn, bón cháo, hỏi han từng ly từng tí. Con trai gác lại mọi việc, túc trực bên giường bệnh. Nhìn con trai gầy rộc, mắt thâm quầng vì thức đêm chăm tôi, tôi lại thấy xót xa.

Những ngày tháng sau đó, tôi dần thay đổi cách nhìn. Tôi thấy con trai chững chạc hơn, trưởng thành hơn sau khi ở nhà vợ. Con biết quan tâm, chăm sóc vợ con và đặc biệt là vẫn luôn dành sự hiếu thảo cho tôi.

Trước đây, con trai thường ỉ lại vào tôi nên không làm việc nhà. Giờ đây, con trưởng thành và biết chăm lo cho mọi người.

Thảo cũng là cô con dâu hiền lành, đảm đang. Con dâu thường xuyên gọi điện hỏi thăm, thi thoảng lại mang quà sang biếu. Những bữa cơm cuối tuần, hai đứa lại về ăn cơm với tôi, ngôi nhà lại ấm áp tiếng cười.

Giờ đây, khi nhìn các con vun vén cho gia đình nhỏ, tôi không còn cảm thấy tủi thân nữa. Tôi hiểu rằng, hạnh phúc của con cái mới là điều quan trọng nhất. Dù con có ở đâu, ở rể hay ở riêng, miễn là con được sống vui vẻ, được yêu thương, được là một người đàn ông có trách nhiệm, thế là đủ.

Có lẽ, tôi đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến sĩ diện của bản thân mà không nghĩ đến hạnh phúc của con. Cuộc đời ở rể của con trai tôi không phải là bi kịch, mà là hành trình để con trưởng thành, để con học cách yêu thương và xây dựng tổ ấm.

Và tôi, một người mẹ, cuối cùng cũng đã học được cách buông bỏ những định kiến cũ kỹ để đón nhận hạnh phúc của con một cách trọn vẹn nhất.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

 
 
 
logo
CÔNG TY CỔ PHẦN XÂY DỰNG SẢN XUẤT VÀ THƯƠNG MẠI ĐẠI SÀN

GPĐKKD: 0103884103 do sở KH & ĐT TP Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Địa chỉ: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season,  47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

MIỀN BẮC

Địa chỉ Showroom: D11-47 KĐT Geleximco Lê Trọng Tấn, Hà Đông, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

MIỀN NAM

Địa chỉ VPGD: 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn