Chồng tôi được ca ngợi hoàn hảo trên mạng, thực tế khiến vợ con "khóc thét"

(Dân trí) - Chồng tôi có rất nhiều người ngưỡng mộ khi luôn chia sẻ những bài viết đầy triết lý trên mạng. Nhưng thực tế thì...
Trước mặt mọi người, chồng tôi là người đàn ông mẫu mực. Trên mạng xã hội, anh sắm vai "nhà đạo đức" nhân văn. Nhưng khi cánh cửa khép lại, ở nhà, anh lại biến thành một con người hoàn toàn khác.
Tôi vẫn nhớ như in ngày anh quỳ gối cầu hôn. Anh đã nói những lời đường mật, hứa hẹn một cuộc đời viên mãn. Tôi đã tin tưởng tuyệt đối, mơ về một mái ấm gia đình tràn ngập tiếng cười. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh mong manh.
Sau ngày cưới, bộ mặt thật của anh dần lộ rõ. Anh thường xuyên gắt gỏng, khó chịu với tôi. Anh hằn học, cau có với các con thơ.
Tôi vẫn ám ảnh khoảnh khắc con gái tôi vô tình làm đổ cốc nước. Chồng tôi lập tức lớn tiếng mắng mỏ cả mấy tiếng, khiến con bé sợ hãi, co rúm lại. Tôi vội vàng chạy đến ôm con, che chở cho con. Anh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, bảo tôi quá nuông chiều con, rằng tôi không biết cách dạy dỗ con nên người.
Những trận cãi vã diễn ra như cơm bữa trong ngôi nhà này. Chỉ một việc rất nhỏ, chồng tôi sẽ cằn nhằn từ ngày này sang ngày khác. Anh luôn tìm mọi cách để đổ lỗi, buộc tội tôi. Tôi làm gì cũng sai, nói gì cũng không vừa ý anh.
Mỗi khi tôi cố gắng nói chuyện nghiêm túc, chồng lại nhếch mép cười khẩy. Anh nói tôi làm quá mọi chuyện, rằng tôi chỉ giỏi than vãn.
Thế nhưng thật trớ trêu, trên mạng xã hội, chồng tôi lại là một con người hoàn toàn đối lập. Anh thường xuyên đăng tải những bài viết về tình yêu thương gia đình, những lời ca ngợi tình nghĩa vợ chồng.
Anh chia sẻ những triết lý nhân văn sâu sắc, nói về cách nuôi dạy con cái đầy bao dung, về sự thấu hiểu và sẻ chia. Mỗi bài đăng của anh nhận được hàng trăm lượt thích, cùng vô vàn bình luận ngưỡng mộ. Họ khen anh là người chồng, người cha gương mẫu, một hình mẫu lý tưởng.
Tôi đọc những bình luận ấy, tim tôi như bị bóp nghẹt, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã. Tôi cảm thấy thực sự tủi hổ và nhục nhã. Một người đàn ông có thể nói những lời lẽ ngọt ngào, bay bổng như vậy nhưng lại đối xử tệ bạc với chính vợ con mình.
Có lần, một người bạn chung của chúng tôi ghé thăm nhà. Chị ấy thấy anh đang ngồi đọc sách. Chị ấy không ngớt lời khen anh là người đàn ông tri thức.
Chồng tôi mỉm cười đón nhận những lời tán dương, thậm chí còn quay sang nhìn tôi đầy mãn nguyện. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn bật khóc, muốn hét lên tất cả sự thật.
Tôi muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của chồng. Nhưng rồi tôi lại nuốt nước mắt vào trong. Tôi sợ rằng, sự thật sẽ làm tổn thương các con, sợ những ánh mắt phán xét từ mọi người.
Một buổi tối định mệnh, tôi đang lặng lẽ rửa bát. Chồng trở về nhà với vẻ mặt cau có, khó chịu. Anh nói anh mệt mỏi, rằng áp lực công việc đang đè nặng lên vai anh.
Tôi cố gắng an ủi, nhẹ nhàng pha cho anh một cốc nước cam. Nhưng anh lập tức hất đổ rồi buông lời cay nghiệt. Anh nói tôi phiền phức, nói tôi chẳng hiểu chuyện gì cả. Chồng tôi bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại, bỏ mặc tôi đứng chết lặng.
Tôi đứng đó, nước mắt chảy dài không ngừng. Tôi nhìn vào đôi bàn tay mình, đôi tay đã tần tảo làm biết bao việc cho gia đình này. Thế nhưng, chưa một lần tôi được anh trân trọng, được anh ghi nhận.
Đêm đó, tôi thao thức, không thể nào chợp mắt. Tôi nghe rõ tiếng anh nói chuyện điện thoại. Chồng đang phát sóng trực tiếp, thao thao bất tuyệt về sự vất vả của người vợ, về những hy sinh thầm lặng của họ.
Chồng tôi nói về việc người chồng cần yêu thương, bao bọc vợ con. Giọng anh ấm áp, lời nói nghe thật chân thành. Tôi nghe mà lòng đau như cắt, như có ai đó đang xát muối vào vết thương.
Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm, quyết định nói chuyện thẳng thắn với chồng một lần nữa. Tôi nói tôi không thể chịu đựng được nữa, rằng tôi cần sự tôn trọng từ anh.
Tôi cần anh sống thật với chính con người mình. Anh nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt đầy giận dữ. Anh nói tôi lên cơn, rằng tôi bị hoang tưởng. Thậm chí, anh còn dọa sẽ bỏ tôi, nói rằng anh không thể sống với một người phụ nữ khó tính như tôi.
Tôi đau đớn đến tột cùng. Tôi chợt nhận ra, chồng tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Anh sẽ mãi mãi là người đàn ông hai mặt.
Tôi nhìn các con đang vô tư chơi đùa. Tôi tự hỏi: Liệu tôi có nên tiếp tục che giấu sự thật đau lòng này không? Liệu tôi có nên tiếp tục sống trong vỏ bọc giả dối này không?
Nhiều lúc, tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả. Tôi muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy bi kịch này. Nhưng rồi ánh mắt tôi lại chạm vào các con. Tôi không muốn chúng phải chịu đựng, không muốn chúng lớn lên trong một gia đình tan vỡ.
Tôi không biết phải làm gì nữa? Tôi cảm thấy lạc lõng, bất lực vô cùng. Tôi chỉ mong mỏi một điều, rằng một ngày nào đó, chồng sẽ nhận ra lỗi lầm của mình. Anh sẽ sống thật với bản thân, sẽ trở thành người đàn ông mà anh vẫn thường ca ngợi trên mạng xã hội.
Tôi nên làm gì để thoát khỏi tình cảnh đầy bế tắc này đây?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.