Thời gian bận rộn và hạnh phúc nhất đời người

Dù đó là đứa con đầu hay con thứ, dù ngày trước hay ngày nay thì việc đưa vợ đi sinh cũng là một công việc quan trọng của đời người. Đó là thời gian chờ đợi hồi hộp và căng thẳng nhưng cũng là thời gian hạnh phúc nhất.
Ngày trước ở quê, nhà nào có người sắp sinh là cả nhà chạy náo lên. Người thì chạy gọi bà mụ (bà đỡ), người bứt đủ các loại lá nấu nồi nước "bà đẻ", người sắc nước lá vằng (hai loại nước cho người mới sinh tắm và uống), người quạt than, người nấu cơm, kho cá...
Bao nhiêu người thì bấy nhiêu việc, chỉ bà mụ là đủng đỉnh vừa nhai trầu vừa quát "rặn đi". Bà cũng chính là người đầu tiên thông báo cho gia đình là con trai hay con gái (trước đó chỉ đoán giới tính con qua cái bụng bầu tròn hay nhọn, qua việc thèm chua hay thèm mặn, có hay bị ói hay không).
Vợ chồng tôi có đứa con đầu lòng khi đất nước bắt đầu đổi mới nhưng vẫn bộn bề khó khăn.
Trời bắt đầu tối, bóng đèn điện chỉ đủ đỏ sợi tóc. Phòng sinh của bệnh viện huyện rất nhỏ và không đủ sáng.
Đó là thời gian chờ đợi căng thẳng và hồi hộp nhất.
Vì đa số sinh thường, trường hợp khó quá bác sĩ mới cho mổ nên thời gian sản phụ đau đẻ rất dài. Tôi còn nhớ vợ tôi đau bụng đưa vào phòng sinh từ 2 giờ chiều mà 2 giờ sáng hôm sau mới sinh.
Đau quá, cô ấy cào cấu, xé rách áo, rách cả da ngực chồng đang đứng cạnh. Trong ánh sáng vàng vọt, lâu lâu lại nghe bác sĩ quát (quát chứ không phải nói: "Rặn đi, rặn mạnh, rặn thế làm sao ra được?".
Cuối cùng đứa bé cũng chịu ra, bác sĩ Huy túm hai chân dốc ngược, vỗ vào mông nó mấy cái làm nó khóc oa oa, đoạn bảo: con trai. Vừa lúc thằng bé bắn một vòi nước vào mặt thân sinh nó đang cười cười khóc khóc, biểu cảm của người vừa quá hạnh phúc, vừa thở phào vì vợ đã "vượt cạn" thành công.
Trong lúc hộ lý quấn tã, tôi sờ để đếm từng ngón tay, ngón chân cậu nhóc. Ơn trời, đủ! (là vì, trước đó hay tin, nhiều đồng đội tôi lấy vợ, sinh con không mấy an lành. Hậu quả của việc hành quân qua vùng có chất độc da cam, thủ trưởng bắt nhúng khăn vào nước vôi bịt mũi miệng nhưng đám thanh niên chủ quan cứ len lén kéo xuống thở).
Bác sĩ Huy nói ông cu 4,1 kg nhưng chị hộ lý cãi 4,2 kg. Bác Huy nói, lâu rồi mới có một đứa như này.
"Vượt cạn", cụm từ chỉ người sinh nở từ lâu có vẻ như đã thành từ bình thường, nhưng nghĩ lại, đó là hai từ đích đáng nhất để mô tả nỗi nhọc nhằn của người mẹ.
Đến thế hệ chúng tôi lúc đó vẫn chưa thấy máy siêu âm, mọi thông tin về đứa bé trong bụng, kể cả giới tính, được phán đoán qua người mang bầu. Nó có cái dở nhưng cũng có cái hay. Hay ở sự bất ngờ.
Ba năm sau, vợ chồng tôi có đứa thứ hai.
Vợ bắt đầu có dấu hiệu, tôi vội nấu nồi cơm, bắc soong cá bống lên bếp điện rồi chở lên bệnh viện. Chị hộ lý là chị chồng của em gái bảo tôi để chị lo, cậu về nấu gì cho nó ăn.
Tất tả chạy về nhà thì nồi cá cháy khét lẹt. Xới cơm vào cặp lồng, gắp mấy con cá chưa cháy hết, đội mưa, phóng xe lên bệnh viện.
Chị y tá nói, sinh rồi, con gái.
Lúc ấy mẹ con đã được chuyển sang phòng thường. Nhìn tóc tai ba con bé ướt nhẹp, quần sũng nước đến đầu gối, gắp con cá bống khô queo lên thìa cơm bón cho vợ, một tay vợ cứ bấu chặt vào tay tôi, mắt đỏ hoe, trân trân nhìn, nước mắt cứ thế trào ra.
Mấy hôm sau đưa cả anh cu lên đón mẹ ra viện. Anh ta đi trên hành lang, nhìn các bác các cô mặc áo bluse, cậu cứ hồn nhiên: "Ba ơi, võ xanh, ba ơi võ trắng. Ba ơi, võ trắng siêu hay võ xanh siêu?". Là vì 3 tuổi ba đã dạy võ cho cậu, bắt đầu từ việc nhào lộn trên bãi cỏ, mẹ may cho cậu một bộ võ phục màu trắng. Hai ba con coi phim băng kiếm hiệp cũng nhiều.
Gặp, nó cứ xoa xoa lên má em gái. Thấy tóc em dựng lên, cậu kêu, giống trái chôm chôm. Từ đó bé có tên là Chôm Chôm.
Sau này, chị dâu đầu của nhà tôi kể lại: lúc đưa mẹ con cu Ben về, chị thỉnh thoảng lại nấp sau liếp lén nhìn coi chú mới có con thế nào.
Thấy chú bồng con rất gọn gàng, thay tã, tắm táp cũng giỏi. Đêm chị trực mà thằng cu e một tiếng, chị mở mắt đã thấy chú ấy bật dậy "Ba đây, ba đây" rồi. Nhìn mắt chú ấy nhắm mà tay cứ quạt cho vợ, thương ơi là thương (lúc đó điện rất yếu nên cái quạt điện cơ chạy rất... thủng thẳng).
Đến lúc có bé thì cuộc sống đã đỡ hơn, lại có mấy o, có bà nội. Nhưng đêm bé e lên một tiếng lập tức "Ba đây, ba đây!".
Mạ tôi trên quê Lệ Thủy thỉnh thoảng về vài ngày, nghe mấy o kể chuyện "Ba đây, ba đây!", bà cười: "Cái thằng Nhác ni hồi trước ngủ mạ có lấy roi quất nó cũng không dậy. Nhác bựa ni khá hè" (Nhác là tên tôi hồi nhỏ, không phải vì nhác làm mà vì nhác lật, nhác bò, cứ nằm ngửa cho đến 3 tuổi tự nhiên tụt xuống giường ngồi vẽ đầy nhà. Chăm trẻ cũng không có gì lạ vì tôi đã bồng 6 đứa em).
Hồi vợ có bầu, mẹ dặn, con dắt nó đi bộ, thỉnh thoảng "phủi đít" (vỗ vào mông) nó để sau dễ sinh. Tôi làm y thế. Thích ghê lắm!
Lắm người phụ nữ cứ nghĩ có bầu sẽ xấu, thậm chí sợ xấu. Không hiểu sao, tôi thích nhất khi vợ có bầu. Nhìn thương ơi là thương.
Hôm cùng hai thằng em ngồi chơi, một đứa thông báo, vợ em có bầu đứa… thứ ba anh ơi.
Lâu rồi mới nghe lại kiểu thông báo này nên rất xúc động:
- Tuyệt vời!
- Nhưng cũng vất vả anh ạ.
Nuôi con tất nhiên là vất vả. Nhưng mà, thật ra, đó là thời gian hạnh phúc nhất của đời người. Nhìn những đứa con lớn lên từng ngày thật không có cảm giác nào tuyệt vời hơn.
Từ lúc nó bập bẹ gọi ba cho đến khi bi bô hát chưa tròn tiếng. Rồi nó đi học, đêm về, nhìn nó ngủ thích vô cùng.
Đó là thời gian chúng nó gắn bó nhất với ba mẹ. Thích thú khi ba chơi cùng. Nằm gối đầu trên cánh tay ba mẹ xem phim, đọc sách. Rồi hỏi, vô vàn điều chúng nó hỏi, ngộ nghĩnh trẻ thơ mà người lớn không bao giờ nghĩ ra được.