Các bác sĩ Bệnh viện Nhi đồng 1 (TP.HCM) đã cứu sống thành công bệnh nhi phỏng 65% cơ thể trong vụ phóng hỏa tại Gia Lai từng khiến 2 người tử vong.
Ngày 28-11, Bệnh viện Nhi đồng 1 (TP.HCM) đã tổ chức buổi chia sẻ thông tin về quá trình điều trị cho một bệnh nhi là nạn nhân trong vụ phóng hỏa ở Gia Lai làm 2 người tử vong xảy ra vào ngày 19-10.
Bác sĩ Diệp Quế Trinh - Trưởng khoa phỏng - tạo hình Bệnh viện Nhi đồng 1 - cho biết bệnh nhi là N.B.T., nhập viện trong tình trạng bỏng lửa diện tích rộng khoảng 65%, bị bỏng đường hô hấp, bỏng cả vùng đầu mặt, lưng bụng và hai tay, hai chân.
Do vừa bị bỏng hô hấp, vừa sốc bỏng nặng, bệnh nhi cùng lúc phải đối diện 2 tình trạng nguy kịch. Nếu không xử trí kịp thời, bé có nguy cơ tử vong rất cao. Với những ca bỏng đường hô hấp, tiên lượng tử vong thường trên 80%.
Các bác sĩ nhanh chóng chống sốc cho bệnh nhi, hỗ trợ hô hấp tại khoa cấp cứu và chuyển lên khoa phỏng - tạo hình tiếp tục hồi sức, thở máy, truyền dịch, truyền huyết tương, nội soi rửa phế quản, kháng sinh chống nhiễm khuẩn, thay băng, chăm sóc vết bỏng.
Bác sĩ Trinh cho hay khó khăn trong điều trị ca này là bệnh nhi bỏng vùng đầu mặt, đường ống thở máy nên chăm sóc rất khó, phải bảo tồn giữ ống cho tốt để không tuột ống. Vết thương trên mặt cũng khó chăm sóc.
Sau 4 ngày điều trị tích cực, bệnh nhi được cai máy thở, tình trạng huyết động ổn định. Tiếp theo là cắt lọc vết bỏng, ghép da 2 lần.
Sau 38 ngày điều trị, hiện vết bỏng của bệnh nhi lành gần như hoàn toàn, da ghép dính tốt.
Theo bác sĩ Trinh, ca bệnh này đặc biệt vì bệnh nhi bị bỏng nặng có suy hô hấp đi kèm, nhưng hồi phục khá nhanh so với những ca tương tự. Tổng thời gian điều trị cũng ngắn một nửa so với ca khác. Chi phí điều trị của bệnh nhi có BHYT chi trả, phần còn lại được phòng công tác xã hội của bệnh viện kêu gọi hỗ trợ.
Sắp tới bệnh nhi cần hỗ trợ tập vận động, hướng dẫn người nhà massage phòng ngừa sẹo. Dự kiến bệnh nhi được xuất viện vài ngày tới, hẹn tái khám phòng ngừa sẹo co rút.
Bà nội của bệnh nhi kể lại: "Cha mẹ cháu đã mất, để lại 3 đứa nhỏ bơ vơ. Bên nội, ngoại cũng khổ, không biết rồi sẽ nuôi cháu thế nào. Tôi hơn 50 tuổi rồi, vẫn ráng vô bệnh viện chăm cháu từng ngày. Chỉ mong cháu mau lành lặn".
Nói về việc chăm sóc cháu bị nhiều vết thương nặng, bà xúc động: "Khó khăn lắm. Mỗi lần cháu đi vệ sinh là đau đớn, mà cháu ráng chịu. Tôi động viên con ráng lên để mau về với nội. Cháu kiên cường lắm".















