Chồng lương cao nhưng tôi vẫn phải xin từng đồng

Tôi vừa chính thức ký vào đơn ly hôn sau một năm kết hôn. Nhiều người hỏi: "Chỉ vì tiền thôi mà bỏ nhau sao"? Chỉ những ai từng trải qua cảm giác phải ngửa tay xin tiền chồng mới hiểu sự tổn thương và tủi nhục ấy lớn đến nhường nào. Chồng có thu nhập cao gấp đôi tôi. Ngày cưới, tôi đã nghĩ mình may mắn khi lấy được người đàn ông giỏi giang, có thể cùng mình xây dựng một gia đình vững vàng, thực tế lại phũ phàng. Mỗi khi trong nhà có việc cần tiền, từ mua món đồ gia dụng nhỏ, sửa xe, cho đến biếu bố mẹ hai bên, tôi đều phải dè dặt hỏi xin. Có những lần tôi muốn mua một chiếc váy mới hay đơn giản là đổi điện thoại vì cái cũ hỏng, lại phải đắn đo cả tuần, rồi tự bỏ tiền tiết kiệm của mình ra vì không muốn nghe câu: "Em tiêu gì mà nhiều thế".
Anh ấy không đánh đập, không ngoại tình nhưng chưa bao giờ chia sẻ trách nhiệm tài chính. Tiền lương của tôi đủ để trang trải cho những chi tiêu cơ bản, còn lại bản thân phải tính toán từng đồng để lo cho cả hai. Anh sống thoải mái với đồng lương cao, nhưng tôi lại sống như người mẹ đơn thân, âm thầm cân đối mọi khoản, lo cơm nước, điện nước, thậm chí cả quà cáp cho người thân của anh.
Đọc bài viết: "Ngày anh đưa chìa khóa két sắt, tôi biết mình chọn đúng người", tôi thấy vừa ngưỡng mộ, vừa chua xót. Người vợ ấy may mắn biết bao khi được chồng tin tưởng, giao toàn quyền quản lý tài chính. Còn tôi, dù là người biết tiết kiệm, luôn lo cho gia đình, vẫn phải sống trong cảm giác bị nghi ngờ, không được sẻ chia. Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu thương là đủ nhưng hôn nhân không chỉ có tình yêu. Khi người chồng không rõ ràng và thiếu trách nhiệm, người vợ sẽ thấy mình cô độc ngay trong chính ngôi nhà của mình. Vậy là, tôi chọn dừng lại.
Tôi không hối hận. Ly hôn không phải thất bại mà là giải thoát để mình tìm lại sự bình yên và giá trị của bản thân. Tôi tin rằng ở đâu đó, sẽ có người đàn ông hiểu hôn nhân không phải là phép thử mà là sự đồng hành và tin tưởng, như cách mà người chồng trong bài viết kia đã làm.
Mi Vân