Nhảy đến nội dung
 

Bất chấp để cưới trai đẹp, giờ anh như ban ơn mỗi khi làm chuyện ấy

Tôi và chồng từng có hơn 3 năm yêu nhau, hai năm sống thử và kết hôn được gần hai năm. Hiện tại, chúng tôi có một bé trai kháu khỉnh, vợ chồng đều là dân tỉnh lẻ vào thành phố học và làm việc. Tôi làm văn phòng, chồng vất vả hơn. Thời gian yêu nhau, tôi biết anh là người lăng nhăng. Sau bao nhiêu lần tan rồi hợp, chúng tôi vẫn quyết định đi tới hôn nhân. Phải nói, thời gian yêu nhau anh đã cho tôi rất nhiều đau khổ. Tôi từng dùng "phép thử" để thử thách tình cảm của anh dành cho mình. Về ngoại hình, anh khá bảnh bao, đặc biệt có giọng hát hay; còn tôi không có gì nổi trội, chỉ ở mức trung bình.

Mỗi lần tôi và anh gặp gỡ bạn bè hay người thân của anh, họ đều khuyên tôi rằng anh có khuôn mặt đa tình, yêu lăng nhăng, không chung tình, không nên tiến xa vì người chịu khổ sẽ là tôi. Tôi biết tất cả điều đó nhưng một phần vì yêu, một phần vì đã lỡ trao anh tất cả, nên vẫn cố. Đi đến đâu, ai cũng nói tôi và anh "khập khiễng" về ngoại hình. Tôi muốn chứng minh anh yêu tôi không phải vì nhan sắc, nên bất chấp mọi lời khuyên, tôi vẫn tiến tới hôn nhân.

Cận ngày cưới, tôi phát hiện anh nhắn tin tán tỉnh cô gái khác. Anh nói với cô ấy rằng có bạn gái nhưng mẹ anh không chấp nhận nên chia tay. Tôi biết chuyện nhờ bạn anh mách rằng anh ở chỗ làm thường xuyên chat. Tôi kiểm tra và phát hiện. Cảm xúc lúc đó không vui, không buồn mà là tức giận, có lẽ vì tôi đã quá quen với việc này. Việc anh tán tỉnh hay ngủ với ai đó, tôi chỉ thấy thương cảm cho những cô gái bị anh lừa. Rồi chúng tôi đăng ký kết hôn, ra mắt họ hàng hai bên, cả hai vẫn làm lễ cưới như dự tính.

Tôi có bầu. Buổi tối anh đi học thêm, không có nhiều thời gian và tiền bạc dành cho tôi. Mang thai, nhiều lần tôi khóc vì tủi thân, chồng ham nhậu, hám gái, không quan tâm vợ. Lúc đó, tôi chỉ ước thời gian quay lại để mình không cưới anh. Rồi tôi tự an ủi đã lựa chọn thì phải chấp nhận, dù khổ đến mấy. Trước khi ăn hỏi, ở quê đã có nhiều người khuyên tôi suy nghĩ thật kỹ, vì một thân một mình sống xa nhà, không ai phụ giúp sẽ rất khổ. Tôi vẫn quyết lấy anh.

Đến tháng thứ 7, tôi về quê nội sinh dù lòng không muốn. Tuy hai vợ chồng gần quê nhau nhưng mẹ tôi đã mất, nhà không có chị em gái; còn nhà chồng, dù quen biết lâu năm nhưng tôi chưa ở ngày nào, nên cảm thấy xa lạ. Bố mẹ chồng khá thoải mái nên thời gian chờ sinh tôi được về bên ngoại. Tới lúc sinh, tôi về bên nội để ông bà tiện chăm sóc. Tôi sinh mổ, sức khỏe yếu, bố mẹ chồng già nên không thể thức đêm phụ chăm cháu. Tháng cữ đầu tiên, các dì, cô, mợ thay nhau giúp. Sau một tháng, đêm đêm, mẹ con tôi tự chăm nhau. Con khó ngủ, tôi phải bế suốt đêm, lưng tôi tê mỏi nhừ.

Thời gian tôi về sinh, chồng vẫn đi học tốn kém nên không gửi tiền về. Đến tết, anh mới về thăm vợ con 15 ngày, sau đó quay lại thành phố. Tôi ngỏ ý đi cùng nhưng anh lấy lý do con còn nhỏ, bắt tôi ở nhà cho tới gần lúc đi làm. Ngày tôi về sinh, biết anh xa vợ con sống tự do, ăn nhậu, karaoke, không nghĩ tới việc gửi tiền mua bỉm sữa cho con. Tôi phải dựa vào số tiền họ hàng mừng sinh và bên ngoại phụ giúp. Tôi không kể công, nhưng thật sự thấy chồng vô trách nhiệm. Tôi còn thương anh, nghĩ anh học hành tốn kém.

Sau này, khi vào lại thành phố, tôi mới biết sự thật. Anh quen một cô gái trẻ hơn, tôi biết vì tra cứu lịch sử gửi tiền ATM. Khi mẹ con tôi vào, chồng cũng không quan tâm nhiều. Anh chăm lo cho mẹ ruột ăn uống hơn cả con. Tôi không phân bì vì nghĩ chồng hiếu thảo là tốt, nhưng trong lòng vẫn tủi thân.

Chuyện vợ chồng, anh luôn lảng tránh. Tôi biết, sau sinh, tôi xấu xí, mập, người lúc nào cũng bừa bộn. Hàng xóm, bạn bè khuyên tôi nên giảm cân và theo dõi chồng, thế nhưng bận việc cơm nước, chăm con, tôi không có thời gian. Mãi sau, khi mua căn nhà nhỏ ở ngoại thành, con tôi đi gửi trẻ, bà nội về quê, tôi mới phát hiện chồng ngoại tình gần hai năm. Cô gái đó không hề biết anh có gia đình. Khi tôi gọi nói chuyện, cô ấy xin lỗi và hứa không liên lạc nữa. Tôi biết lỗi là ở chồng nên không trách cô ấy.

Tôi quyết định ly dị, thà không có chồng còn hơn có mà như không. Tôi im lặng, không ồn ào, vì mọi thứ với tôi đã chấm dứt. Rồi anh gọi điện cho gia đình nói chuyện, khuyên tôi vì con mà tha thứ. Trong một cuộc họp gia đình, chồng hứa sẽ chăm lo. Thời gian trôi qua, anh thay đổi rất nhiều: phụ vợ chăm con, đón đưa con, phụ việc nhà, quan tâm vợ hơn. Tôi ghi nhận và hài lòng. Chỉ có chuyện chăn gối, anh vẫn tránh né. Tôi biết chồng có nhu cầu cao, cả hai đều còn trẻ, tôi cũng không cổ hủ, nhiều khi tôi gợi ý nhưng anh chỉ chăm chú vào điện thoại, không quan tâm. Tôi chán nản, buông xuôi.

Tôi không thuộc típ người có nhu cầu cao nhưng biết chuyện vợ chồng ảnh hưởng lớn đến hạnh phúc. Khi chồng thờ ơ, tôi không biết làm sao. Anh luôn lấy lý do mệt, chê bai tôi. Chuyện đó chỉ xảy ra khi anh muốn, coi như ban ơn. Tôi đã cố gắng nhưng không muốn quan tâm nữa. Tôi tự hỏi: hôn nhân không tình dục có hạnh phúc không? Viết ra những dòng này để tôi bớt dồn nén và stress. Tôi hay nhức đầu vì chuyện gia đình, không dám nói với chồng vì nói cũng vô ích. Tôi phải làm sao đây, mong các bạn chia sẻ cùng tôi.

Hồng Vân

 
 
 
logo
CÔNG TY CỔ PHẦN XÂY DỰNG SẢN XUẤT VÀ THƯƠNG MẠI ĐẠI SÀN

GPĐKKD: 0103884103 do sở KH & ĐT TP Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Địa chỉ: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season,  47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

MIỀN BẮC

Địa chỉ Showroom: D11-47 KĐT Geleximco Lê Trọng Tấn, Hà Đông, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

MIỀN NAM

Địa chỉ VPGD: 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn