Dembele: 'Tôi là Quả Bóng Vàng của nhân dân' - Báo VnExpress Thể thao

- Quả Bóng Vàng 2025 là bàn thắng đẹp nhất hay cú lừa bóng đỉnh cao nhất của anh?
- Có lẽ đó là cú lừa bóng đỉnh cao nhất. Đó là pha ngoặt bóng, loại bỏ đối thủ. Đơn giản, từ đầu đến cuối.
- Không nhiều người nghĩ tới việc anh lập tức đoạt Quả Bóng Vàng ngay lần đầu được đề cử. Và nó cũng đến sau nửa mùa giải bùng nổ. Nó cứ như pha bứt tốc kinh hoàng của anh với trái bóng, kiểu nhận bóng ở giữa sân, trước khi kiểm soát, rồi đột phá mạnh mẽ để tiến công. Anh thấy sao?
- Kiểu như vậy. Nhưng khi bạn giành hầu hết danh hiệu tập thể, như chức vô địch Champions League, vốn rất quan trọng trong một mùa giải không có World Cup hay Euro, cộng thêm các con số thống kê cá nhân, tôi nghĩ mình xứng đáng vào nhóm 5 cầu thủ xuất sắc. Nhưng tôi không nói là bất ngờ, vì mỗi đầu mùa giải, những người xung quanh luôn nói rằng tôi có thể lọt vào danh sách Quả Bóng Vàng... Dù vậy, trải qua một mùa giải như thế này thì thật sự ngoài sức tưởng tượng.
- Nếu phải so sánh Quả Bóng Vàng này với một pha bóng đáng nhớ nào đó...
- Là pha ghi bàn của tôi vào lưới Tottenham khi còn khoác áo Barca, ở vòng bảng Champions League tháng 12/2018. Tôi gây áp lực lên đối thủ, khiến anh ta mất thăng bằng, cướp được bóng, rồi tạo ra tình huống hai-đánh-một hoặc hai-đánh-hai gì đó. Khi ấy tôi nghĩ: 'Mình sẽ solo'. Tôi đẩy bóng, tăng tốc, thấy hậu vệ lao vào quyết liệt để cản phá, tôi ngoặt bóng, rồi ghi bàn. Đó gần giống với Quả Bóng Vàng. Hoàn hảo. Bất ngờ. Và thành bàn.
- Ai nhắn tin chúc mừng đầu tiên sau khi anh nhận Quả Bóng Vàng?
- Là Lionel Messi. Rồi đến Xavi, Luis Suarez, cùng rất nhiều cựu cầu thủ của Barca. Họ rất mừng cho tôi. Tôi chưa nói chuyện trực tiếp qua video với các đồng đội ở PSG, nhưng qua tin nhắn thì có Achraf Hakimi, HLV Luis Enrique, Giám đốc thể thao Luis Campos.
- Một năm trước, ai dám nghĩ Dembele sẽ giành Quả Bóng Vàng 2025 nhỉ?
- Có đấy. Moussa Sissoko, người đại diện của tôi, và Moustapha Diatta, người bạn thân nhất của tôi... Những người thân xung quanh luôn nói với tôi như vậy.
- Vậy còn bản thân anh?
- Không, tôi không nghĩ gì. Tôi để mọi người nói. Tôi chỉ lo tập trung vào đội bóng của mình. Mục tiêu lớn nhất là vô địch Champions League cùng PSG. Sau đó, chuyện danh hiệu cá nhân cứ để chúng tự đến.
- Trong lần ra mắt đội một Rennes năm 2015, anh từng hát bài "Killer" của Booba. 10 năm sau, anh có nghĩ mình đã trở thành một "killer" - sát thủ trên sân cỏ?
- Tôi không biết nữa. Các anh phải tự đánh giá thôi. Nhưng năm nay, có lẽ một chút là vậy.
- Cũng trong bài hát đó, rapper người Pháp có câu: "Dù chỉ trong 30 giây, tôi muốn trở thành một vĩ nhân của thế giới này". Anh thì sao?
- Tôi đã nói rồi, tôi không thích nói về bản thân! Tôi không biết, mỗi người có quan điểm riêng. Là cầu thủ, chúng tôi đơn thuần là cố gắng làm những điều lớn lao. Có tên trong danh sách đề cử Quả Bóng Vàng đã là điều tuyệt vời. Khi nhìn vào danh sách ấy, chỉ toàn những huyền thoại.
- Và đó không chỉ là 30 giây, mà là mãi mãi...
- Đúng thế, Quả Bóng Vàng là mãi mãi. Tôi đã giành World Cup, Champions League, và giờ thêm Quả Bóng Vàng. Đó là những cột mốc phi thường và đầy tự hào.
- Anh có từng mơ về Quả Bóng Vàng?
- Có, hồi nhỏ thì có. Nhưng càng lớn, tôi không nghĩ nhiều về nó... Tôi không ám ảnh với việc phải giành Quả Bóng Vàng.
- Là anh đi tìm Quả Bóng Vàng, hay nó tự tìm đến?
- Nó tự đến. Và đến cuối, tôi là người chủ động đi lấy nó. Tôi thấy nó ở gần đó, tôi vươn tay ra, và bảo: ‘Lại đây!’
- Cảm xúc trào dâng của anh khi đứng trên sân khấu tại nhà hát Chatelet liên quan thế nào đến những khó khăn từng trải, những nghi ngờ trong quá khứ?
- Ở Barca, tôi gặp rất nhiều chấn thương, càng ngày càng bị đau nhiều hơn... Mùa 2019-2020, tôi chỉ chơi 5 trận ở La Liga, bốn lần ra sân ở Champions League... Nhưng không, tôi không nghi ngờ bản thân. Tôi chắc chắn mình sẽ trở lại sân cỏ và mọi thứ sẽ ổn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, không phải thế giới của những chú gấu bông. Không dễ dàng gì, nhưng tôi học được rất nhiều từ những vấp ngã. Giờ đây ở tuổi 28, tôi hiểu rõ cơ thể mình hơn, hiểu rõ chính mình hơn. Những đau đớn chủ yếu là về thể chất, do chấn thương. Nhưng tôi không một giây nghi ngờ về khả năng chơi bóng của mình. Tôi luôn yêu bóng đá, luôn có tài năng đó, nên tôi không mảy may hoài nghi bản thân. Chỉ cần cơ thể cho phép tôi được phô diễn thứ bóng đá của mình thôi.
- Vậy bây giờ anh để cơ thể mình tự do phơi bày thứ bóng đá của bản thân...
- Theo thời gian, tôi đã trưởng thành hơn, trở nên chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Tôi lắng nghe lời khuyên từ những người thân xung quanh. Giờ, mọi thứ xuôi chèo mát mái.
- Anh tiếc nuối thế nào khi không nhận ra điều này sớm hơn?
- Tôi không hối tiếc. Đời là như vậy. Tôi không hề tiếc nuối, từ đầu sự nghiệp đến giờ. Như đã nói, tôi học được nhiều điều và chúng đều giúp ích cho tôi. Khi gặp những vấn đề về thể chất, việc trở lại đỉnh cao không hề dễ dàng. Nhưng khi cơ thể bạn hòa nhịp và bản thân cũng lắng nghe cơ thể mình, bạn sẽ thi đấu đều đặn và có thể bộc lộ tài năng. Và đến tháng 8 hàng năm, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, một mùa giải mới nữa lại đến. Quả Bóng Vàng được tính dựa trên một mùa giải, không phải 10 mùa.
- Anh đánh giá tài năng của mình ở mức nào?
- Ồ, tôi không rõ, nhưng đúng là người ta nói tôi có rất nhiều tài năng. Tôi không nghi ngờ về thứ bóng đá của mình. Và hiển nhiên bạn cũng phải nỗ lực rất nhiều. Chỉ tài năng thôi thì không làm được mọi thứ. Chính điều đó đã đưa tôi đến đây.
- Khi cầm Quả Bóng Vàng trên tay, anh thấy gì trong ánh mắt của mẹ mình, bà Fatimata?
- Niềm tự hào, rất nhiều niềm tự hào. Cả gia đình tôi đều hạnh phúc. Cả những người có mặt lẫn những người không có mặt. Tôi chỉ thấy ở họ niềm vui. Quả Bóng Vàng này cũng là của mẹ. Mẹ đã một mình nuôi nấng tôi. Tôi xin dành tặng Quả Bóng Vàng này cho mẹ và cả gia đình. Dù tôi có giành được hay không, mẹ vẫn hạnh phúc với hành trình tôi đã đi.
- Hạnh phúc cho bản thân hay cho mẹ, cái nào nhiều hơn?
- Cho cả gia đình, cho tất cả những người xung quanh tôi. Đây cũng là Quả Bóng Vàng của nhân dân Pháp. Karim Benzema từng nói như vậy khi anh ấy giành giải thưởng này năm 2022. Cả hai chúng tôi đều xuất thân từ những khu phố lao động, Terraillon ở Bron đối với Benzema, Madeleine ở Evreux đối với tôi, chúng tôi lớn lên ở đó và việc vươn tới đỉnh cao thế giới, như giành Quả Bóng Vàng, là điều phi thường. Anh ấy là Quả Bóng Vàng của nhân dân đầu tiên, còn tôi là người thứ hai.
- Hãy nhìn nơi chúng ta đang ngồi, một căn hộ sang trọng ở khách sạn Crillon, quảng trường Concorde, Paris và Quả Bóng Vàng được đặt trên bàn trong vòng tay anh. Thân xác anh đang ở đây, nhưng tâm trí anh phải chăng đang ở Evreux, Madeleine, đường Chateaubriand, số 16, tòa nhà Cevennes, tầng 5?
- Madeleine là cả tuổi thơ tôi. Một cậu bé chỉ muốn chơi bóng đá, chỉ có thế, hạnh phúc khi được ở bên bạn bè, ngày qua ngày. Và cậu bé đó có một giấc mơ: trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, làm cả gia đình và bạn bè tự hào. Tất nhiên nó là một khung cảnh hoàn toàn khác so với nơi chúng ta đang ngồi.
- Liệu Dembele của Madeleine có phải là người đang ngồi ở Crillon hôm nay?
- Ừ, đúng thế, nhưng có lẽ trưởng thành hơn một chút. Tôi không thực sự thay đổi, tôi vẫn là chính mình. Và sẽ luôn như vậy. Từ đó đến đây, vẫn là tôi.
- Nếu cậu bé Dembele thuở đó đến đây, cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào?
- Tôi sẽ hỏi ngay xem có gì ăn không. Nếu bước vào, thấy Quả Bóng Vàng, cậu ấy sẽ muốn chụp ảnh... Rồi khoe với mọi người. Và cậu ấy sẽ nói: ‘Em muốn có nó’.
- Trở thành ngôi sao, nổi tiếng nhờ bóng đá, những điều đó hấp dẫn thế nào với anh?
- Nổi tiếng rất hấp dẫn, nhưng tôi không nghĩ có cả đống rắc rối đi kèm. Tôi chỉ muốn trở thành một cầu thủ lớn, chơi những trận đấu ở Champions League. Nếu được chơi những trận đó, nghĩa là bạn đang ở một CLB lớn, bạn là một ngôi sao. Vậy nên, tôi là một ngôi sao.
- Một "ngôi sao", anh nghĩ gì về nó?
- Thật ra tôi không quan tâm mình có là ngôi sao hay không. Tôi chỉ muốn vẫn là chính mình. Nó chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Đôi khi, bạn không thể đi bộ trên phố mà không bị xin chụp ảnh. Nhưng rồi bạn vẫn chụp. Có lúc, tôi cải trang một chút để được yên, để bảo vệ sự riêng tư của mình.
- Năm 2017, anh từng nói với tờ L'Équipe: "Tôi sẽ không nói mình là cầu thủ hay nhất thế giới!" Giờ thì sao?
- "Cầu thủ hay nhất thế giới" là một cụm từ to tát và đầy sức nặng. Với tôi, nó chẳng có ý nghĩa gì. Nó có thể thay đổi mỗi cuối tuần. Một trận bạn không hay, người ta sẽ nói bạn dở. Trận sau, bạn lại là người hay nhất. Cứ cho tôi hay nhất là đúng đi, vì Quả Bóng Vàng này được mặc định là mang ý nghĩa đó. Nhưng cứ mỗi hai tuần, mọi thứ có thể thay đổi. Tuy nhiên, khi bạn có một mùa giải xuất sắc, một mùa giải đẹp nhất, bạn được tưởng thưởng. Khi ấy, bạn là cầu thủ hay nhất mùa giải.
- Vậy thì anh là "Cầu thủ hay nhất thế giới của mùa giải"...
- Đúng vậy, nói vậy nghe được.
- Liệu chúng tôi có cần phải viết lại câu chuyện của anh, rằng anh bất ngờ trở thành một tay săn bàn? Thời ra mắt Ligue 1 với Rennes, anh ghi 12 bàn. Sau đó, ở Dortmund, anh có 10 bàn và 20 kiến tạo trên mọi đấu trường.
- Đúng, tôi có thể ghi rất nhiều bàn. Nhưng thời đó, tôi chơi ở vị trí khác. Ở Rennes, tôi bắt đầu hai hay ba trận ở cánh trên hàng công, nhưng sau đó chơi ngay phía sau tiền đạo mũi nhọn, và mọi thứ khác rất nhiều khi bạn ở gần khung thành hơn. Là một tiền đạo cánh, bạn phải vượt qua ba, bốn cầu thủ, đến trước khung thành, bạn bắt đầu thấy mệt, thế là bạn sút lên trời... Ở Dortmund, tôi chơi gần trung tâm hơn, mọi thứ dễ dàng hơn. Còn trong 6 mùa với Barca, tôi chủ yếu chơi ở cánh.
- Tư duy của anh thay đổi thế nào khi chơi ở vị trí trung tâm hàng công?
- Thay đổi nhiều. Giữa việc chơi tiền đạo cánh sát đường biên và làm một số 9 ảo là khác hoàn toàn, khác biệt nằm ở cái gọi là sự tự do. Làm số 9 ảo tại PSG, HLV Luis Enrique cho tôi rất nhiều tự do. Tôi nghĩ bản thân mình cần điều đó. Thời bắt đầu ở Rennes tôi cũng thế. Bấy giờ, HLV Rolland Courbis cũng để tôi được tự do, ông ấy bảo tôi cứ di chuyển khắp nơi. Tôi rất thích vị trí này. Dù vậy, tôi vẫn có thể chơi ở cánh, ở đó, tôi sẽ cố gây rối hàng thủ, mang đến những đường kiến tạo... Dù có lúc mọi người cũng yêu cầu tôi ghi bàn. Nhưng hai vị trí, hai vai trò là không giống nhau.
- Vậy anh đã thay đổi gì trong cách di chuyển, dự đoán hành động của đồng đội và đối thủ?
- Là số 9 ảo, bạn ở trong khu vực cấm địa nhiều hơn, chạy ít hơn so với khi chơi ở cánh. Các tiền đạo cánh, hậu vệ cánh, tiền vệ sẽ tìm bạn trong vùng cấm địa nhiều hơn. Là một số 9, bạn phải ghi bàn. Mùa trước, các đồng đội tìm kiếm tôi rất thường xuyên. Và khi đã có bóng, tôi cảm thấy mình nhạy bén hơn trước kia. Với tôi, đó là vấn đề về việc chọn vị trí, chơi giữa các tuyến, trong vùng cấm địa. Là một số 9, nếu bạn chọn vị trí tốt, bạn dễ dàng ghi được ít nhất 15 bàn mỗi mùa.
- Anh đã làm gì để thích nghi với sự thay đổi vị trí này?
- Tất cả là nhờ sự phối hợp ăn ý với các đồng đội. HLV Enrique cho tôi vài lời khuyên. Tôi cố tìm kiếm khoảng trống, di chuyển phía sau các hậu vệ, tách khỏi sự kèm cặp. Đó là vị trí tôi quen thuộc chứ không phải mới hoàn toàn, là vị trí tôi rất yêu thích và đòi hỏi tính chiến thuật. Tôi thích làm số 9 ảo hơn là chơi ở cánh, dù tôi vẫn có thể chơi ở đó. Ở PSG, chúng tôi hoán đổi vị trí rất thường xuyên. Hầu hết tiền đạo của chúng tôi đều xuất thân từ những tiền đạo cánh.
- Vậy phần bản năng trong lối chơi của anh giờ thế nào?
- Vẫn thế thôi, chúng không thay đổi. Tôi vẫn dựa rất nhiều vào bản năng. Nhưng tôi cũng suy nghĩ nhiều hơn về cách di chuyển. Khi tôi chọn được vị trí tốt, Bradley Barcola hay Khvitcha Kvaratskhelia sẽ dễ dàng tìm thấy tôi và chuyền bóng.
- Khi di chuyển, anh ưu tiên quan sát đồng đội hay đối thủ trước?
- Đồng đội. Tôi biết họ sẽ làm gì. Khi thấy Bradley lao lên phía trước hoặc đột phá trong vùng cấm, tôi đoán được cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo. Tôi tập trung vào đồng đội trước. Chúng tôi trao đổi rất thường xuyên, từ việc họ sẽ chuyền bóng ra sao, cho đến việc tôi muốn nhận bóng ở đâu. Chúng tôi cũng quan sát diễn biến trong 10-15 phút đầu trận và nhanh chóng thích nghi.