Nhảy đến nội dung

Bị chồng đánh để "ra oai" với họ hàng, tôi sốc nặng bỏ luôn ăn giỗ ông nội

(Dân trí) - Mọi người ở quê khuyên chồng tôi đã không làm ra tiền thì càng phải cứng rắn để vợ không coi thường. Thế mà anh cũng gật gù ra vẻ và rồi...

Tôi sinh ra ở phố, là con gái rượu của một gia đình khá giả, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều. Chồng tôi sinh ra ở quê, gia cảnh cũng bình thường như hầu hết gia đình nông thôn khác.

Hồi tôi yêu anh, bố mẹ tôi phản đối quyết liệt, nói rằng chồng tôi chỉ được cái mã đẹp trai chứ không tài cán gì. Tính tôi bướng bỉnh, đã yêu vài lần nhưng không có chàng trai nào vừa ý tôi. Còn anh nhẫn nại, chiều tôi từng ly từng tí, dù có nhiều lúc tôi sai. Vậy nên, tôi chọn anh làm chồng.

Đàn ông sau khi lấy vợ thường sẽ phải lo nhiều thứ, còn chồng tôi chẳng phải lo thứ gì. Đang đi ở trọ, lấy vợ xong, anh tự nhiên có nhà riêng để ở. Thu nhập không cao nhưng chẳng bao giờ phải lo thiếu thốn. Với nhà chồng, tôi cũng chu đáo mọi bề, không hề so đo, tính toán.

Thói đời, người có tiền thì có quyền. Trong nhà, tôi là người kiếm tiền nhiều hơn nên mọi việc trong ngoài là do tôi quyết định và anh phải theo ý kiến của tôi. Việc gì tôi đồng ý mới được làm, tôi bảo thôi thì anh không được trái ý.

Nhiều người nói anh sướng như "chuột sa chĩnh gạo". Nhưng cũng lắm kẻ ghen ăn tức ở bảo anh là bù nhìn, tay sai vặt của vợ. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ cũng đồn xa. Mọi người ở nhà chồng đều cho rằng, chồng tôi sợ vợ.

Mẹ anh đã mấy lần nói gần nói xa với tôi: "Dù gì thì gì, trong nhà đàn ông vẫn là trụ cột. Người vợ thông minh phải biết làm cho chồng thấy họ là người quan trọng".

Mẹ chồng nói, tôi cũng chỉ ậm ờ. Tôi biết mẹ chồng sợ tôi lấn lướt con trai bà. Nhưng chồng tôi dù muốn, dù không cũng không thể sống theo kiểu gia trưởng như bố hay bác mình ở quê được.

Chồng tôi không giỏi giang nhưng chăm chỉ, hiền lành. Với anh, lúc nào vợ nói cũng là đúng, vợ bảo là nghe. Thật ra, cũng có đôi lúc anh không hài lòng việc nọ, việc kia nhưng tôi bảo: "Anh giỏi thì kiếm tiền cho nhiều vào rồi hẵng nói". Vậy là anh im lặng.

Chỉ cần anh biết điều, tôi cũng không phải là kẻ không biết trên biết dưới. Ấy vậy mà mỗi lần về quê, mọi người lại "tiêm" vào đầu anh tư tưởng đàn ông phải có chính kiến, phải có lập trường, phải "dạy" được vợ.

Họ khuyên anh đã không làm ra tiền thì càng phải cứng rắn để vợ không coi thường. Tôi nghe họ thì thầm với nhau như thế. Chồng tôi cũng gật gù, kiểu ra vẻ "tôi có sợ vợ đâu".

Tuần trước, nhà chồng có đám giỗ ông nội. Mẹ chồng gọi điện dặn vợ chồng tôi về quê sớm để lo chợ búa, cỗ bàn. Nhưng đúng hôm đám giỗ, công việc của tôi gặp chút trục trặc nên bảo chồng đưa con về quê trước, xong việc tôi bắt taxi về sau.

Tôi về đến nhà, mọi người đã sắp cỗ lên bàn chuẩn bị ăn. Chưa kịp chào hỏi mọi người, chồng biết tôi về liền chạy ra, thái độ hùng hổ: "Cô làm gì mà giờ này mới vác mặt về? Cô xem công việc quan trọng hơn đám giỗ ông nội tôi phải không?".

Tôi thực sự sửng sốt trước thái độ này của chồng. Mấy năm quen rồi lấy nhau, chưa bao giờ anh ấy có thái độ như vậy và nó khiến tôi sốc. Tôi nói: "Em đã nói em có việc nên về muộn. Anh cũng biết vậy rồi sao còn nổi cáu vô lý thế? Đám giỗ thì em vẫn về, còn việc thì vẫn phải làm chứ".

Tôi vừa dứt, câu anh đã tát cho tôi một cái dúi dụi, còn nói tôi láo xược này nọ. Từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên tôi bị đánh, lại ngay giữa chốn đông người khiến tôi vừa uất ức, vừa xấu hổ.

Không chần chừ, tôi lập tức quay lưng bắt xe về lại thành phố. Sức chịu đựng của tôi cũng chỉ được đến đó. Nếu ở lại thêm, sợ rằng tôi sẽ đánh anh ta không chừng.

Cả đời tôi chưa bao giờ phải chịu nhục nhã, ê chề như thế. Đến bố mẹ tôi sinh ra tôi cũng chưa bao giờ đánh tôi. Vậy mà anh ta giữa anh em, họ hàng lại dám tát tôi một cú như trời giáng.

Tôi tự nhủ đợi đến lúc chồng tôi về nhà, tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là lễ độ. Thế nhưng, anh vừa về đã quỳ xuống xin lỗi. Anh nói rằng, ở quê ai cũng bảo anh sợ vợ, nói nhiều lời khiến anh cảm thấy "mất mặt". Anh chỉ làm vậy để cả nhà yên tâm là anh ấy không sợ vợ, không bị tôi "đè đầu cưỡi cổ".

Nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đó, có lẽ, tôi cũng sẽ nuốt giận mà bỏ qua cho chồng một lần. Thế nhưng, anh lại nói, anh sai với tôi, chứ bố mẹ anh không sai. Hôm đám giỗ, tôi bỏ đi như thế là coi thường bố mẹ chồng và họ hàng khiến bố mẹ rất giận. Bố mẹ anh muốn tôi phải về nhà xin lỗi.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu vì sao tôi phải xin lỗi. Là do chồng tôi vô duyên vô cớ đánh tôi trước. Tôi không giận anh ấy đã là rộng lượng lắm rồi, hà cớ gì tôi lại phải về quê xin lỗi bố mẹ anh? Trong tình huống đó, tôi vẫn phải ở lại ăn uống, cười vui mới là đúng hay sao?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

 
logo
CÔNG TY CỔ PHẦN XÂY DỰNG SẢN XUẤT VÀ THƯƠNG MẠI ĐẠI SÀN

GPĐKKD: 0103884103 do sở KH & ĐT TP Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Địa chỉ: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season,  47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

MIỀN BẮC

Địa chỉ Showroom: D11-47 KĐT Geleximco Lê Trọng Tấn, Hà Đông, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

MIỀN NAM

Địa chỉ VPGD: 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn