TP - Ánh nắng ban mai dịu dàng tràn vào căn phòng trị liệu, phủ lên không gian một lớp ánh sáng mỏng như tơ. Tiếng đàn ghi ta khe khẽ cất lên, từng nốt nhạc rơi xuống như giọt sương đầu ngày, chạm khẽ vào những vết nứt vô hình trong tâm hồn. Cô gái 27 tuổi ngồi lặng, đôi mắt từng mờ đục vì những tháng ngày u uất khẽ nhắm lại.Âm nhạc dắt cô trở lại với chính mình, nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng đầy tin cậy…
Nguồn Tiền Phong:
https://tienphong.vn/tro-ve-tu-lang-cam-post1786020.tpo