Ở tuổi 45, tôi thử “chi tiêu có ý thức” trong 30 ngày và tiết kiệm được gần 5 triệu đồng – không cần làm thêm, chỉ nhờ 4 thay đổi nhỏ mỗi ngày

Không phải nhịn chi tiêu hay sống kham khổ – thử thách chi tiêu có ý thức giúp tôi kiểm soát tiền bạc tốt hơn, hiểu rõ cảm xúc tiêu dùng và tiết kiệm hiệu quả mà không thấy gò bó.
30 ngày trước, tôi bắt đầu một thử thách nhỏ: “Chi tiêu có ý thức” . Không phải sống tối giản cực đoan, không phải ép mình tiết kiệm từng đồng, mà chỉ đơn giản là mỗi lần định tiêu tiền, hãy hỏi bản thân: mình có thực sự cần nó không?
Kết quả: Tôi tiết kiệm được 1.600 nhân dân tệ (khoảng hơn 5 triệu đồng) chỉ sau một tháng – còn nhiều hơn cả số tiền tôi từng cố gắng kiếm thêm từ công việc phụ.
Nhưng giá trị lớn nhất không nằm ở con số. Đó là cảm giác lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thực sự làm chủ ví tiền và cảm xúc của mình .
Bước 1: Tôi gắn “nhãn nhận thức” cho mọi khoản chi tiêu
Trước đây, tôi hay nghĩ “chỉ vài chục nghìn thôi, mua cũng chẳng sao”. Nhưng rồi cuối tháng mở app tài chính ra, tôi ngơ ngác: “Tiền đã đi đâu hết rồi?”.
Với thử thách này, tôi phân loại tất cả các khoản chi thành 3 nhóm:
BẮT BUỘC: Tiền thuê nhà, ăn uống, di chuyển, điện nước
TÙY CHỌN: Đặt đồ ăn, trà sữa, mỹ phẩm, mua sắm online
CẢM XÚC: Mua vì buồn, vì rảnh, vì thấy người khác có
Lần đầu tiên tôi nhìn rõ sự thật: không ít món tôi mua vì tâm trạng, chứ chẳng phải nhu cầu thực sự.
Tuần đầu tiên áp dụng cách dán nhãn này, tôi tiết kiệm được gần 500 tệ – đơn giản vì tôi không còn tự “dỗ ngọt” mình bằng lý do “mua cho vui”.
Bước 2: Tôi chỉ được phép đặt hàng vào Chủ nhật
Trước kia, tôi mua ngay khi thích – đồ ăn, đồ dùng, quần áo… Mỗi lần mua chỉ vài chục nhưng cộng lại thành con số lớn. Tin nhắn từ các ứng dụng giao hàng khiến tôi cảm thấy rối và… trống rỗng.
Giải pháp: Tôi đặt ra quy tắc chỉ được mua sắm online vào Chủ nhật. Cả tuần, tôi thêm đồ vào giỏ hàng, nhưng chỉ được bấm thanh toán một lần mỗi tuần.
Kỳ lạ thay, đến Chủ nhật, 70% món tôi từng rất “muốn” lại chẳng còn hấp dẫn nữa. Có món tôi quên mất, có món tôi thấy không cần thiết khi bình tĩnh lại.
Tôi gọi đó là “trì hoãn thỏa mãn” – và nó thực sự đã cứu ví tiền của tôi.
Bước 3: Tôi tạo “Tài khoản mong muốn” cho tiền chưa tiêu
Một thay đổi thú vị là: mỗi lần kìm được ham muốn mua sắm, tôi chuyển số tiền tương ứng vào tài khoản tiết kiệm phụ.
- Không gọi đồ ăn: chuyển 30 tệ vào tài khoản
- Không uống trà sữa: chuyển 12 tệ
- Không mua váy: chuyển 200 tệ
Tôi gọi đó là “phần thưởng ngược” – không phải tặng thưởng cho việc chi tiêu, mà là thưởng cho sự tỉnh táo của chính mình.
Cuối tháng nhìn lại, tôi đã có 1.600 tệ – không nhờ ai cho, không nhờ công việc phụ, chỉ nhờ mỗi ngày biết dừng lại một chút trước ham muốn chi tiền.
Bước 4: Tôi dành 3 phút mỗi tối để “kiểm tra lại tâm lý tiêu dùng”
Trước khi đi ngủ, tôi hỏi mình 3 câu:
- Hôm nay có lúc nào bạn thấy muốn mua sắm không?
- Điều gì khiến bạn cảm thấy bị cám dỗ?
- Bạn đã vượt qua nó như thế nào?
Chỉ 3 phút ngắn ngủi, nhưng giống như một “nghi lễ” giúp tôi tự đối thoại với chính mình – để nhận diện đâu là nhu cầu thật, đâu là ham muốn thoáng qua.
Tôi phát hiện: một ly trà nóng, một buổi chiều yên tĩnh hay một dòng viết nhật ký… có thể chữa lành hiệu quả hơn bất kỳ đơn hàng nào.
Tóm lại:
Sau 30 ngày, tôi rút ra vài điều:
- Bạn không cần kiếm nhiều hơn, mà cần tiêu ít hơn – một cách có ý thức
- Tiết kiệm không đồng nghĩa với thiếu thốn, mà là bớt mua những thứ không cần để dư dả cho điều thật sự xứng đáng
- “Chi tiêu có ý thức” không ép bạn sống khắt khe, mà giúp bạn sống đúng với giá trị bản thân hơn
Tôi đã sống chậm lại, tiêu ít hơn, nhưng cảm thấy giàu có hơn – vì tiền ở lại, tâm trạng ổn định và tôi hiểu mình hơn từng ngày.
Tháng tới, tôi sẽ thử thách tiếp: 60 ngày không mua bất kỳ món đồ nào không thiết yếu.
Còn bạn, bạn có dám thử 7 ngày tiêu dùng tỉnh táo không?
Theo: Toutiao