Những suất cơm 'treo' lúc nửa đêm chiều theo thực đơn của khách

Sau khi bày biện những phần cơm nóng hổi, chị Huệ Tâm (38 tuổi, ngụ phường An Lạc, TP.HCM) đăng tải vào các hội nhóm trên mạng xã hội: 'Cơm 0 đồng. Mời bà con đến dùng nha' kèm địa chỉ. Đồng hồ lúc ấy vừa điểm đúng 0h.
Trong lúc tay đang đảo chảo gà, chị Huệ Tâm lo lắng: "Trời mưa sợ bà con không tiện đến lấy cơm".
Nơi phát cơm "treo" cũng chính là quán ăn, kế sinh nhai của hai vợ chồng chị Huệ Tâm. Là quán ăn nhỏ, lại phát cơm vào khung giờ ít người qua lại nên ngoài việc treo bảng "Cơm treo 0 đồng" trước cửa quán, chị thường đăng tải vào các hội nhóm trên mạng xã hội để bà con biết tin.
Ai đói bụng thì ghé lấy một phần cho mình.
"Khách" thèm gà xào hôm trước, hôm sau có ngay
Sau khi chia sẻ lên mạng, khoảng sân trống đặt những chiếc bàn nhựa - nơi những suất ăn đã được xếp ngay ngắn dần được lấp đầy bởi những người lao động về khuya. Có những người là "mối" lâu năm ở khu vực gần đó.
Có anh tài xế công nghệ chạy đêm, trẻ em ăn xin, cô chú bán vé số hay các mảnh đời không nhà. Sau một ngày mưu sinh vất vả, họ ghé lại nhận một phần cơm nóng hổi, cùng với đó là trao nhau những lời hỏi han ân tình.
Một cô gái khoảng chừng 20 tuổi đến lấy cơm sẵn tiện mời mua nước mát. Đặt trên yên sau chiếc xe đạp cũ kỹ là thùng nước sâm còn đầy ắp, không bán được vì hôm nay mưa lớn.
"Tôi đem phần cơm này về cho con gái đợi ở nhà, rồi tranh thủ đi bán không thôi nước hư hết", cô vừa nói vừa treo hộp cơm lên xe, không quên gửi lại lời cảm ơn và cái cúi đầu.
Một cụ ông 76 tuổi, bán bong bóng là khách quen của quán cơm nghĩa tình này. Ông đến lúc mọi người đang chuẩn bị các phần ăn. "Ngoại cắt dưa leo phụ con nha", chị Huệ Tâm gọi thân mật. "Cứ để đó, ông làm cho", ông cụ trả lời.
Người trao và người nhận chẳng biết tên nhau, nhưng lại gọi và xem nhau như người thân trong gia đình.
Nhiều người đặt shipper đến lấy vì nhà ở xa. Như chị Thảo Nguyên (phường Tân Phú) và 3 đứa con nhỏ đói bụng giữa đêm. Thấy bài đăng về món bún cá hấp dẫn nhưng vì phải trông con nên chị không thể đến quán.
Chị Huệ Tâm gợi ý: "Hay bạn đặt ship đi, mình chừa phần cho bạn". Thế là chị Nguyên tức tốc đặt ship. Một lúc sau, chị Nguyên phản hồi trong phần bình luận: "Mình nhận được rồi. Đậm đà lắm. Cảm ơn bạn nhiều!".
Giữa đêm khuya, gắp từng miếng cá dai dai, húp muỗng nước lèo ấm nóng, bốn mẹ con không chỉ no bụng mà còn cảm thấy ấm lòng bởi tình người.
Trong lúc chị Huệ Tâm đang cho thức ăn vào túi ni lông, có anh shipper đến lấy 3 phần cơm. "Em lấy cho anh một phần luôn nha, ăn cho có sức chạy tiếp", chị Huệ Tâm nói vọng từ trong ra. Thế là người tài xế được tiếp thêm năng lượng để chạy đêm.
"Đối với người lao động về đêm như tụi tui thì một phần cơm như này là quý lắm", tài xế cảm kích.
Không có đội ngũ nấu nướng hay người phụ như các bếp ăn thiện nguyện khác, từ việc lên thực đơn, lựa chọn và sơ chế nguyên liệu, nấu nướng, bày biện và trao tặng, mọi công đoạn đều do chị Huệ Tâm và chồng đảm đương. Thi thoảng có vài người trên mạng xã hội thấy hoạt động ý nghĩa nên đến giúp một tay.
Hôm trước có cô chú nói rằng thèm gà xào, hôm sau chị liền mua gà, sơ chế và chuẩn bị. Hơn 5kg gà được xào cùng với củ hành trắng, ớt, trứng non vàng ươm, thơm nức mũi. Bên cạnh là nồi cơm trắng chia ra được hơn 50 phần ăn.
Mỗi đêm như vậy, hai vợ chồng chị Huệ Tâm chuẩn bị từ 50-60 suất ăn.
Vừa ngồi xuống ít phút để đóng gói các suất ăn, khách vào quán gọi món, chị lật đật đứng dậy chế biến cho khách. "Có các cô chú, anh chị lại phụ giúp thì cơm sẽ có sớm hơn. Nhiều lúc quá bận nên chỉ riêng hai vợ chồng làm không kịp", chị Huệ Tâm chia sẻ.
Khách đông, không ai bảo ai, họ ngồi xuống cùng phụ một tay. Người phụ bới cơm, người phụ bỏ thức ăn vào túi ni lông, người phụ cắt dưa leo. Vừa làm, họ vừa kể những câu chuyện trải qua trong ngày.
Chỉ cần bà con có suất cơm ngon, cực mấy cũng không sao
Chị Huệ Tâm và chồng bắt đầu trao tặng những phần cơm 0 đồng từ nhiều năm trước vì thấy xung quanh quán có nhiều người dân lao động đi làm về đêm. Chi phí được trích từ doanh thu của quán. Khi buôn bán khó khăn, có những đêm hoạt động này phải tạm ngừng.
Hai năm trở lại đây, chị bắt đầu chia sẻ những hình ảnh lên mạng xã hội. Nhiều người từ đó biết đến mà hùn hạp ủng hộ. Người gửi nguyên liệu, người góp hộp xốp, người thì xin số tài khoản để đặt 10, 20 phần cơm "treo".
Nhiều người chuyển vào 300.000 - 500.000 đồng không ghi nội dung. Chị Huệ Tâm dùng số tiền ấy tiếp tục mua thực phẩm nấu cho bà con.
Tháng mưa buôn bán ế ẩm, không ai đặt cơm "treo", nhiều người vẫn đến quán theo thói quen. Chị dùng những nguyên liệu sẵn có chế biến và tiếp đãi họ như khách.
Thức khuya buôn bán và nấu cơm "treo", nhiều lúc hai vợ chồng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến cảnh bà con ăn ở đây đã quen, chị Huệ Tâm hăng hái trở lại. Trao đi những suất cơm nghĩa tình giúp chị cảm nhận được niềm vui của việc san sẻ.
"Tôi cực một xíu cũng không sao, bà con ăn ngon là được", chị Huệ Tâm vừa nói vừa cười tít mắt.
Gần 2h sáng, các phần ăn đã vơi đi. Chị Huệ Tâm ngồi xuống ghế nghỉ ngơi sau khi nấu món ăn cho khách, trán lấm tấm mồ hôi. Hai vợ chồng bắt đầu dùng bữa. Ăn được vài muỗng, hai vợ chồng lại đứng dậy vì có người đến nhận cơm "treo". Vậy mà thấy anh tài xế công nghệ hay người lao động đi ngang qua, chị liền gọi lớn: "Cô, chú vô lấy cơm về ăn".
Chị Huệ Tâm nói vui: "Nếu trúng số, con sẽ mua thêm đồ ăn để bà con được ăn ngon". Cả không gian ngập tràn tiếng cười.