Mệt mỏi khi sống chung với chồng và mất kết nối cảm xúc

Chồng tôi làm việc 50 tiếng mỗi tuần. Anh vẫn cố gắng phụ giúp đưa con lớn đi học 3 ngày, về nhà chơi với con, đọc sách, giặt đồ. Tôi ở nhà chăm con nhỏ 8 tháng, tập yoga, rửa chén, cũng đưa đón con lớn. Nhà có xe, không phải trả góp, kinh tế tạm ổn. Nhìn vào, nhiều người sẽ nghĩ cuộc sống chúng tôi khá ổn, thật ra cả hai không hạnh phúc. Chúng tôi hay cãi nhau, bất đồng quan điểm từ những chuyện nhỏ nhặt đến những điều lớn hơn trong cuộc sống. Gần đây, hai người cha của chúng tôi đều mất, nỗi đau mất mát chưa nguôi thì khoảng cách vợ chồng lại ngày càng lớn hơn.
Chồng tôi ngủ với con lớn 8 tuổi, tôi ngủ với con nhỏ. Chúng tôi gần như không còn chia sẻ không gian riêng tư, càng lúc càng xa lạ. Tôi nhiều lúc cảm thấy mình như đang sống trong một cuộc hôn nhân rạn vỡ, cô đơn và ngột ngạt. Có khi tôi tự hỏi: "Đây có thật sự là cuộc sống hôn nhân mà mình đã chọn không"? Tôi không muốn than vãn, chỉ muốn hỏi: Có ai từng rơi vào hoàn cảnh này không, khi vợ chồng trở nên xa cách dù vẫn sống chung dưới một mái nhà, cùng chăm con, cùng lo cho cuộc sống? Làm thế nào để hàn gắn, khi mà cả hai đều mệt mỏi và không còn kết nối cảm xúc?
Tôi đang cố gắng từng chút một: tập trung chăm sóc bản thân, trò chuyện với chồng khi có thể, nhẹ nhàng quan sát cảm xúc thay vì chỉ trích. Nhưng đôi khi tôi vẫn thấy mình lạc lõng và mất phương hướng. Nếu ai đó từng vượt qua giai đoạn này, hoặc có những điều từng giúp bạn hàn gắn tình cảm vợ chồng, tôi rất mong được lắng nghe. Có lẽ, chỉ một lời chia sẻ cũng đủ giúp ai đó như tôi tìm lại một tia sáng trong hôn nhân. Chân thành cảm ơn.
Hoài Thu