Nhảy đến nội dung
 

'Mang mẹ đi bỏ': Hồng Đào - Tuấn Trần lấy nước mắt người xem

Vai diễn người mẹ mắc Alzheimer của Hồng Đào chính là điểm neo cảm xúc vững vàng nhất cho bộ phim 'Mang mẹ đi bỏ'.

Mang mẹ đi bỏ là phim điện ảnh hợp tác Việt - Hàn, Mo Hong Jin đạo diễn. Phim xoay quanh Hoan (Tuấn Trần), thanh niên nghèo làm nghề cắt tóc vỉa hè, sống cùng người mẹ già là bà Hạnh (Hồng Đào) mắc chứng Alzheimer ngày càng nặng. 

Hoan một mình xoay xở chăm sóc mẹ, vừa làm trụ cột kinh tế, vừa làm người giám hộ bất đắc dĩ cho một người thân ngày càng đánh mất ký ức và hành vi. Trong cơn tuyệt vọng vì tương lai mờ mịt và bệnh tình của mẹ, Hoan quyết định đưa bà sang Hàn Quốc, hy vọng người anh trai cùng mẹ khác cha sẽ nhận nuôi bà. Quyết định tưởng như “tàn nhẫn” ấy mở ra nhiều lớp cảm xúc, ký ức và sự đánh đổi - không chỉ giữa Hoan và mẹ, mà còn giữa con người với những kỳ vọng về tình thân.

Diễn xuất đột phá của 'mẹ con' Hồng Đào - Tuấn Trần 

Khán giả còn nhớ Hồng Đào và Tuấn Trần từng đóng cặp mẹ con trong phim Mai của Trấn Thành đầu năm 2024. Khi đó, nhân vật người mẹ là một phụ nữ sẵn lòng đóng "vai ác" vì hạnh phúc của con. Còn nhân vật người con là một thanh niên bốc đồng và mang nhiều mặc cảm. Trong Mang mẹ đi bỏ, mối quan hệ mẹ con giữa hai diễn viên được đặt vào một thái cực hoàn toàn khác: Người mẹ là một gánh nặng mà người con không thể buông bỏ, người con là sợi dây cuối cùng nối mẹ với thực tại, dù chính anh cũng đang dần đánh mất mình.

Diễn xuất của Hồng Đào lần này có thể xem là một cột mốc đáng nhớ. Chị không chỉ hóa thân vào một người mẹ mắc bệnh Alzheimer, mà còn tạo nên chiều sâu tâm lý qua những biến trạng thất thường: Lúc ngây thơ như trẻ nhỏ, lúc hoảng loạn, lúc bám víu một cách bản năng, nhưng cũng có những khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, nơi tình thương hiện lên chân thực, dịu dàng và đầy nội lực. Hồng Đào không diễn để gây thương hại, mà chị thể hiện sự mất mát từ bên trong; như ánh mắt hoang mang, tiếng gọi con lặp đi lặp lại như hồi ức méo mó của tình mẫu tử bị căn bệnh giày vò.

Được biết, Hồng Đào dành thời gian tìm hiểu thực tế về các bệnh nhân Alzheimer, nghiên cứu cách họ nói năng, di chuyển, lặp lại hành vi và quan trọng hơn hết cách họ sống khi bị tách rời khỏi nhận thức thông thường. Nhờ đó, vai diễn của chị không bị cường điệu hay lặp lại mô típ “người già lẫn” thường thấy, mà thuyết phục từ chính sự bất lực và mong manh.

Về phía Tuấn Trần, đây là lần tái hợp thú vị với “mẹ Hồng Đào” nhưng dưới góc độ thể hiện hoàn toàn khác. Trong phim, Tuấn Trần không thể hiện sự tức giận hay tuyệt vọng một cách bùng nổ, mà chọn lối diễn điềm tĩnh, nén cảm xúc, khiến vai diễn Hoan trở nên gần gũi và thuyết phục. Anh dẫn dắt người xem đi từ sự thương cảm đến cảm giác ngột ngạt khi gánh nặng tình thân trở thành điều bóp nghẹt cuộc sống cá nhân. Những phân cảnh Hoan phải bế mẹ, khiêng mẹ về nhà hay đứng chôn chân nhìn mẹ lạc đường không nhận ra mình, đều là những “đòn đánh” âm thầm nhưng sâu sắc về mặt thể lực lẫn tinh thần.

Phim cũng có tuyến nhân vật thời trẻ với Juliet Bảo Ngọc và Jung Il Woo. Trong đó, Juliet Bảo Ngọc vào vai bà Hạnh thời son trẻ, một cô gái Việt mang nhiều khát vọng, là cơ hội để nữ diễn viên thể hiện chiều sâu tâm lý. So với vai phụ trong Tro tàn rực rỡ, Bảo Ngọc lần này có thêm đất diễn và những khung hình được chăm chút.

Jung Il Woo, gương mặt quen thuộc với người xem phim Hàn, xuất hiện với thời lượng khá khiêm tốn, dù vai trò của anh là một mảnh ghép quan trọng. 

Khi tình thân trở thành nghĩa vụ

Mang mẹ đi bỏ chọn một câu chuyện ít được điện ảnh Việt chạm tới: Con trai chăm sóc mẹ già mắc bệnh, bị đẩy đến giới hạn của tình yêu thương. Ở nhiều nền điện ảnh khác như Nhật, Hàn hay châu Âu, mô típ này thường gợi ra câu hỏi sâu sắc: Khi tình thân trở thành nghĩa vụ, liệu còn bao nhiêu phần là tình thương tự nguyện? Chính cách đặt vấn đề đó là điểm sáng trong kịch bản phim.

Dù có cách triển khai chưa mượt mà nhưng giá trị cảm xúc của Mang mẹ đi bỏ vẫn đủ sức lay động. Khán giả dễ cảm thấy xót xa trước tình cảnh của những người bị bỏ lại: Mẹ không nhớ con, con không thể sống cuộc đời riêng. Câu chuyện phim không dựng thành bi kịch hoành tráng mà xoáy sâu vào những bi kịch đời thường: Gánh nặng của lòng hiếu thảo, nỗi day dứt khi không thể "làm con tốt", và câu hỏi chưa lời đáp "Liệu yêu thương có thể trở thành gánh nặng?".

Mang mẹ đi bỏ là một nỗ lực đáng ghi nhận khi chạm đến những vấn đề gai góc của xã hội hiện đại: người trẻ kiệt sức trong nghĩa vụ chăm sóc, người già đánh mất chính mình trong căn bệnh, và sự im lặng của những tình yêu không thể gọi tên. Dù kịch bản chưa thực sự khai thác hết tiềm năng câu chuyện, diễn xuất của Hồng Đào là điểm sáng, đủ để níu chân khán giả ở lại đến cuối hành trình.

 
 
 
logo
CÔNG TY CỔ PHẦN XÂY DỰNG SẢN XUẤT VÀ THƯƠNG MẠI ĐẠI SÀN

GPĐKKD: 0103884103 do sở KH & ĐT TP Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Địa chỉ: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season,  47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

MIỀN BẮC

Địa chỉ Showroom: D11-47 KĐT Geleximco Lê Trọng Tấn, Hà Đông, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

MIỀN NAM

Địa chỉ VPGD: 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn