Nhảy đến nội dung

Lương hưu gần 30 triệu đồng/tháng nhưng đi họp lớp tôi chỉ nói hơn 10 triệu, về nhà tôi ngỡ ngàng, xúc động khi nhận được 1 tin nhắn

Khi các bạn học cũ khoe lương hưu, tôi lặng lẽ giấu mức thu nhập thực sự của mình. Không ngờ, bản thân nhận được 1 bài học đắt giá.

Hào quang thời trẻ và sự khác biệt số phận

Khi còn là sinh viên, khoa kỹ thuật của tôi chỉ có 6 cô gái ở chung một phòng ký túc xá. Chúng tôi từng được bạn bè trong khoa gọi vui là "6 bông hoa của khoa". Trong đó, Tiểu Mỹ chính là người nổi bật nhất, vừa xinh đẹp, vừa có xuất thân giàu có ở thành phố. 5 người còn lại đều là những cô gái quê, gia cảnh bình thường, tính cách hiền lành.

Tiểu Mỹ lúc nào cũng giữ phong cách ăn mặc thời thượng, lời nói cử chỉ đầy khí chất. Cô ấy trở thành trung tâm trong mọi cuộc trò chuyện và hoạt động của nhóm. Dưới ảnh hưởng của Tiểu Mỹ, chúng tôi cũng dần học cách ăn mặc, cư xử và tự tin hơn khi giao tiếp. Những lần cùng nhau xuống căng tin ăn cơm, không khí vui vẻ, rộn ràng, để lại nhiều kỷ niệm đẹp.

Tuy nhiên, tính cách kiêu kỳ của Tiểu Mỹ cũng sớm bộc lộ. Cô ấy luôn tự cho mình là người nổi bật nhất, không thích ai vượt qua hay chiếm vị trí trung tâm của mình. Dù bề ngoài vui vẻ, nhưng nếu ai đó được chú ý nhiều hơn, Tiểu Mỹ sẽ lộ rõ vẻ khó chịu. Chính điều này khiến nhóm bạn chúng tôi vừa ngưỡng mộ, vừa có phần giữ khoảng cách.

Ra trường, mỗi người chúng tôi mỗi ngả. Tiểu Mỹ nhờ có quan hệ của cha nên dễ dàng vào làm tại một doanh nghiệp lớn, trở thành nữ nhân viên văn phòng đầu tiên trong lớp. Những người còn lại, phần lớn phải rời quê hương, làm đủ nghề lao động phổ thông ở các công trình, nhà xưởng. Mỗi lần nhận được ảnh của Tiểu Mỹ với dáng vẻ sang trọng nơi công sở, chúng tôi lại thầm cảm thán về sự khác biệt của số phận.

Thời gian trôi nhanh, ai cũng bận rộn với công việc, con cái, gia đình. Dần dần, chúng tôi ít liên lạc với nhau hơn. Đến khi nghỉ hưu, lớp trưởng đứng ra tổ chức họp lớp, rất nhiều bạn cũ tham gia, có người mấy chục năm mới gặp lại.

Trong buổi gặp mặt, Tiểu Mỹ vẫn giữ nguyên dáng vẻ lộng lẫy ngày nào. Dù đã ngoài năm mươi nhưng cô ấy trang điểm kỹ lưỡng, đeo trang sức lấp lánh. Các bạn nam lại một lần nữa quây quanh, còn các bạn nữ thì vừa ngưỡng mộ, vừa xen lẫn chút ghen tỵ. Một bạn buột miệng nhận xét: "Từ hồi sinh viên đến giờ, tính tự tôn, đỏng đảnh và ưu náo nhiệt của Tiểu Mỹ chẳng thay đổi chút nào".

Bài học tình bạn đắt giá khi về già

Thực ra, tôi hiểu rõ hoàn cảnh của Tiểu Mỹ hơn ai hết. Từ ngày cha cô ấy về hưu, cuộc sống không còn thuận lợi như trước. Sau này, Tiểu Mỹ cũng chỉ nghỉ hưu với chức vụ trưởng phòng tại một doanh nghiệp nhà nước. Nhưng trong mắt cô ấy, vị trí đó đã là thành tựu lớn, đủ để giữ nguyên thái độ tự cao tự đại với bạn bè.

Ngược lại, tôi nhờ vào sự chăm chỉ, kiên trì nhiều năm mà được bổ nhiệm làm hiệu trưởng một trường trung học cơ sở ở quê nhà. Thu nhập và đãi ngộ thực ra đều vượt hẳn Tiểu Mỹ. Thế nhưng trong buổi họp lớp, tôi lại không muốn khoe khoang, vì hiểu rằng không ai thích nhìn bạn học cũ sống tốt hơn mình.

Khi câu chuyện chuyển sang chủ đề lương hưu, Tiểu Mỹ nhanh chóng khoe mình nhận 6.600 NDT/tháng (gần 24 triệu đồng). Các bạn khác cũng lần lượt chia sẻ con số trong khoảng 4.000 NDT (hơn 14,4 triệu đồng) đến 5.000 NDT (khoảng 18 triệu đồng). Đến lượt tôi, lẽ ra được 8.000 NDT (hơn 28,8 triệu đồng) nhưng tôi chỉ nói 3.000 NDT (10,8 triệu) để giữ bầu không khí hòa đồng, tránh làm mọi người ngại ngùng.

Tôi nhận ra, ai cũng vậy - không ai thích người quen cũ của mình sống khá giả hơn. Khi nghe tôi "thú nhận" mức lương hưu thấp, các bạn nữ nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ, xen lẫn chút thương hại. Không khí lập tức trở nên thân thiện hơn, dường như ai cũng có phần an ủi khi biết mình vẫn sống khá hơn một người.

Sau bữa cơm, cả nhóm cùng nhau đi dạo rồi về nghỉ ngơi. Bất ngờ, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Tiểu Mỹ. Cô ấy bày tỏ cảm kích vì tôi vẫn đến họp lớp, dù biết phí đi lại không hề rẻ. Đồng thời, Tiểu Mỹ gửi một phong bao lì xì 2.000 NDT (hơn 7 triệu đồng) và ngỏ ý muốn giới thiệu tôi vào vị trí hậu cần ở công ty cũ với mức lương khoảng 4.000 - 5.000 tệ để tôi kiếm thêm thu nhập.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự bối rối. Bởi lẽ, chính tôi đã chủ động hạ thấp mức lương hưu để tạo cơ hội cho cô ấy thể hiện. Giờ mà nhận phong bao lì xì, chẳng khác nào tự nhận lấy sự thương hại và củng cố cảm giác vượt trội cho người khác. Tôi chợt hiểu, đôi khi, điều khó nhất không phải là đạt được thành công, mà là biết khi nào nên im lặng, khi nào nên từ chối một cách khéo léo.

Câu chuyện này nhắc nhở tôi một bài học quan trọng. Bản chất con người xưa nay vốn không đổi - ai cũng có chút đố kỵ, chẳng mấy ai vui lòng khi người quen sống tốt hơn mình. Người thực sự khôn ngoan là người biết hạ mình đúng lúc, không tùy tiện thể hiện để giữ được hòa khí.

Cuối cùng, tôi nhận ra, đời người vô thường, có người sướng trước khổ sau, có người khổ trước sướng sau. Khi về già, điều quý nhất là sức khỏe và sự bình an, chứ không phải hơn thua lương hưu hay địa vị. Thế nên, tôi chọn giữ bình thản, sống vui với phần đời còn lại mà không vướng bận những hơn thua đã cũ.

Theo Sohu

 
logo
CÔNG TY CỔ PHẦN XÂY DỰNG SẢN XUẤT VÀ THƯƠNG MẠI ĐẠI SÀN

GPĐKKD: 0103884103 do sở KH & ĐT TP Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Địa chỉ: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season,  47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

MIỀN BẮC

Địa chỉ Showroom: D11-47 KĐT Geleximco Lê Trọng Tấn, Hà Đông, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

MIỀN NAM

Địa chỉ VPGD: 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn