Lát cắt thị giác độc đáo ở 'Những cái tôi khác lạ'

'Những cái tôi khác lạ', triển lãm cá nhân của nữ họa sĩ Phương Lương, là lát cắt thị giác không chỉ để nhìn thấy thế giới bên ngoài, mà còn phản chiếu vào thế giới bên trong mỏng manh, trôi nổi với những dấu hỏi về chính mình.
Bằng việc lặp lại mô típ "con mắt" độc đáo, tác phẩm của họa sĩ Phương Lương trong Những cái tôi khác lạ được biến hình thành những cấu trúc hữu cơ, giống như các sinh thể nửa trừu tượng, nửa biểu hình, biểu cảm, trôi nổi giữa không gian mờ ảo.
"Trong sự tối giản đầy tính toán, nữ họa sĩ đã gợi lên một không gian nội tâm đầy mâu thuẫn: cô độc nhưng đông đúc, thầm lặng nhưng ám ảnh, quen thuộc nhưng xa lạ, biểu hình nhưng siêu thực. Bộ tranh không kể một câu chuyện cụ thể, mà mở ra hàng loạt câu hỏi: ai đang nhìn ai?, ta đang quan sát hay bị quan sát?, ta là nhân chứng hay là kẻ vô hình?... Phương Lương chia bề mặt tranh thành các ô hình, như khung hình giám sát, truyện tranh bị cắt vụn, những khung cửa nơi ký ức vụn vỡ rò rỉ... Có khi con mắt bị giam trong một khung đỏ rực, có khi nằm trôi bơ vơ bên rìa, như bị mắc kẹt giữa quyền được nhìn và nỗi sợ bị nhìn thấy", họa sĩ Phan Trọng Văn nhận xét.
Những cái tôi khác lạ giúp mỗi người tìm ra định nghĩa riêng về mình
Những cái tôi khác lạ, với 35 tác phẩm tuyển chọn, gồm 34 tranh và 1 sắp đặt, như là sự chia sẻ của tác giả đến người xem với vai trò vừa là người trải nghiệm, vừa là người quan sát, về hành trình hiện sinh mà mỗi cá nhân đơn độc đều phải trải qua.
Chủ thể xuyên suốt từng tác phẩm là những cái tôi đơn độc về vật lý và cô đơn, lạc lõng, lạc loài về tâm lý. Cô đơn đến biến dạng. Cô đơn đến vô hình. Cô đơn đến mức chẳng còn biết thế nào là cô đơn.
Vì thế, lát cắt thị giác độc đáo ở triển lãm của họa sĩ Phương Lương khiến nhiều người khi xem tranh, bỗng chợt nhận ra mình - có thể đang ngơ ngác nhìn đời, hoặc đang bị đời nhìn lại. "Con mắt" trong tranh không còn đơn giản là bộ phận để nhìn, ngắm mà trở thành một biểu tượng của sự tồn tại và khắc khoải bản thể. Chúng không nhìn ra thế giới, mà như đang tìm kiếm chính mình trong vùng mù của ký ức, của những khuôn khổ vô hình.
"Đến xem tranh của tôi, mọi người có thể tìm thấy mình trong bất kỳ một hình tượng, một 'cái tôi' nào đó của tác phẩm. 'Cái tôi' ấy trải qua sự nhòm ngó, soi xét, thăm dò, nghi hoặc, đố kỵ, thách thức, ghen tuông, xua đuổi, cô lập, xa lánh, tách rời… bởi những 'cái tôi' khác biệt. Tôi muốn nói rằng, hành trình của bạn dù dài hay ngắn, nhưng hãy là một cái tôi đúng nghĩa. Trong cái gọi là 'tôi' đó, có cô đơn là một thuộc tính tất yếu và nhân bản. Nó giúp mỗi người tìm ra định nghĩa riêng về mình", nữ họa sĩ chia sẻ.