Tôi 32 tuổi, vợ 30 tuổi, quen nhau hai năm rồi cưới nhưng chưa đăng ký kết hôn. Cuộc sống sau cưới rất vất vả vì hai đứa đều lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Vợ làm ở công ty may, tôi làm nhiều nghề khác nhau. Bàn chân phải tôi bị tật bẩm sinh nên không làm được việc nặng, thu nhập cũng không ổn định. Vì nghèo khó, nhiều lần vợ bỏ đi, chỉ quanh quẩn ở nhà người thân. Tôi lại đi tìm và động viên vợ cố gắng: "Dù khổ cỡ nào anh vẫn yêu thương em". Vợ cũng nhiều lần thề sẽ không bao giờ rời xa tôi. Rồi hết lần này đến lần khác, cô ấy vẫn bỏ đi sau đó lại quay lại.
Sau 8 năm bên nhau, chúng tôi vẫn chưa có con. Tôi rất mong có đứa bé để cô ấy vui hơn. Tôi đi xét nghiệm, chỉ có 4 triệu tinh trùng, trong khi người bình thường cần 20–40 triệu. Vợ tôi khám thì buồng trứng và chu kỳ bình thường. Rồi vợ nói muốn về quê ăn cưới em gái cùng cha khác mẹ. Mẹ vợ ngày xưa nghèo quá nên bỏ ra nước ngoài, lập gia đình mới, có vài người con bên đó. Ngày cô ấy đi, tôi cứ thơ thẩn, khóc liên tục mà không hiểu mình sai ở đâu.
Trước khi về quê, cô ấy xin nghỉ việc ở công ty, nói muốn sang năm vào lại rồi tìm việc khác. Tôi tin và ủng hộ. Trong tổ may mẫu, sếp của cô ấy là người đã có vợ nhưng rất quý vợ tôi. Cô ấy kể lại nhiều chuyện khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi làm kinh doanh nhỏ nên nhạy cảm, trên đời không ai tự nhiên tốt quá với mình mà không lý do. Gia đình vợ cũng nhiều chuyện buồn. Từ ngày mẹ bỏ đi, bố vợ ngày đêm đi tìm đến mức đổ bệnh, khả năng nghe nói cũng kém. Vợ từng gọi sang trách mẹ rất nhiều, khóc nức nở vì thương bố.
Ngày tôi đưa cô ấy ra sân bay, cô ấy hứa ăn cưới xong sẽ vào lại với tôi. Đến ngày thứ 7, vợ không nghe điện thoại nữa. Tôi gọi hàng trăm cuộc, máy đổ chuông nhưng không ai bắt. Lo lắng đến hoảng loạn, tôi bán xe và mua vé bay ra Hà Nội. Một giờ sáng, tôi xuống sân bay Nội Bài trong giá rét, bơ vơ không biết đi đâu, chỉ nhớ loáng thoáng tên thôn xã. Nhờ một chú say rượu chỉ đường, tôi tìm được đến nhà. Mẹ nuôi vợ mở cửa rất chậm và thái độ lạ. Trong nhà không thấy vợ tôi đâu. Đến 6 giờ sáng, vợ tôi mới về, nhìn tôi như người xa lạ và bảo: "Anh về đi, em không vào nữa đâu". Mẹ nuôi vợ còn nói: "Ngoài này lấy chồng khác thiếu gì. Cút đi". Sau đó bà gọi hai thanh niên đến đe dọa: "30 phút nữa mày biến khỏi đây".
Vợ tôi ngồi im không nói một lời. Tôi đau đớn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Với đôi chân tật, tôi chỉ có thể im lặng đeo ba lô đi khỏi đó, vừa đi khập khiễng vừa khóc, tự hỏi: "Tại sao em đối xử với anh như vậy? Anh đã làm gì sai"? Từ đó đến nay đã gần 3 năm, tôi nhiều lần gọi khuyên vợ suy nghĩ lại, cô ấy nói không bao giờ vào nữa, muốn ở gần bố mẹ và lấy chồng gần nhà. Gần đây cô ấy bảo đã lấy chồng được một tháng, xin tôi đừng liên lạc nữa vì sợ gia đình chồng hiểu lầm. Tôi không biết phải làm sao để dứt khoát và quên được mọi chuyện. Hiện tại tôi đi nhặt ve chai để có cái ăn hàng ngày. Mong mọi người cho lời khuyên.
Huy Nguyễn















