Tỷ phú Phạm Nhật Vượng “chơi lớn”: Tung ra nghìn căn nhà phố tại “đại bản doanh mới” với giá chưa từng có, khách ào ào booking

Từ một du học sinh trẻ tuổi đến giảng viên đại học tại Mỹ, Chi Nguyễn không chỉ xây dựng cho mình một sự nghiệp học thuật vững vàng mà còn là minh chứng sống động cho khả năng quản lý tài chính cá nhân thông minh và kỷ luật. Trong bài phỏng vấn này, cô chia sẻ hành trình mua nhà, cách thiết lập ngân sách, xây dựng điểm tín dụng, và những lời khuyên thực tế dành cho người trẻ Việt đang sinh sống ở nước ngoài.
Nguyễn Phương Chi – hay còn được biết đến với tên Chi Nguyễn – là một trong những gương mặt truyền cảm hứng tiêu biểu trong cộng đồng người Việt tại Mỹ. Sinh năm 1989 tại Hà Nội, Chi hiện đang là Tiến sĩ giáo dục và giảng viên đại học tại Mỹ, với chuyên môn sâu về chính sách, lãnh đạo và giáo dục so sánh. Các nghiên cứu của cô tập trung vào bình đẳng xã hội và cơ hội học tập cho thanh thiếu niên có hoàn cảnh khó khăn, phản ánh một cách nhất quán tinh thần khai phóng và hướng tới cộng đồng trong mọi lựa chọn sự nghiệp của mình.
Bắt đầu hành trình học thuật với ngành Quốc tế học tại Đại học Hà Nội, Chi lần đầu đến Mỹ năm 19 tuổi trong một chương trình dành cho sinh viên quốc tế bên lề hội nghị APEC. Từ đó, cô theo đuổi con đường học vấn đầy ấn tượng: Thạc sĩ Giáo dục, Văn hoá và Xã hội tại Đại học Pennsylvania, Tiến sĩ Lãnh đạo Giáo dục tại Đại học Penn State, và hiện là Phó Giáo sư bậc một (Assistant Professor) tại University of Arizona- một trong những trường đại học nghiên cứu công lập hàng đầu tại Mỹ.
Bên cạnh sự nghiệp học thuật, Chi còn được biết đến với vai trò tác giả sách và là một trong những gương mặt nổi bật trong cộng đồng yêu lối sống tối giản, nhờ cuốn sách " Một cuốn sách về Chủ nghĩa tối giản " được chia sẻ rộng rãi.
Với kinh nghiệm sống, học tập và lập nghiệp tại Mỹ, đặc biệt là quá trình quản lý tài chính cá nhân để mua nhà, xây dựng tài chính ổn định và hỗ trợ cho gia đình, Chi mang đến một góc nhìn chân thực, thấu đáo và rất gần gũi với người trẻ Việt đang sống xa quê.
Lý do gì khiến bạn quyết định đầu tư vào bất động sản, và tại sao lại là hai căn nhà thay vì chỉ một?
Thực ra, tôi không bắt đầu với tư duy "đầu tư" bất động sản theo nghĩa tài chính truyền thống. Quyết định mua hai căn nhà xuất phát từ nhu cầu sống và định hướng cuộc sống của gia đình tôi.
Trong gần mười năm đầu sống ở Mỹ, tôi và chồng vẫn thuê nhà, từ thời còn là du học sinh với học bổng thạc sĩ, rồi đến khi học tiến sĩ và đi làm với mức lương còn khiêm tốn trong môi trường học thuật. Thời điểm tôi bắt đầu có công việc ổn định – vị trí giảng viên nghiên cứu tại một trường đại học – cũng là lúc chúng tôi chuyển từ bang Pennsylvania sang Arizona. Dù đã có thu nhập tốt hơn, nhưng vợ chồng tôi vẫn quyết định tiếp tục thuê nhà trong năm đầu tiên để tiết kiệm chi phí ban đầu (như down payment) và cũng để tìm hiểu kỹ khu vực trước khi mua. Chúng tôi không muốn đưa ra quyết định mua nhà một cách vội vàng, nhất là khi còn chưa thực sự hiểu rõ thành phố mới.
Cùng lúc đó, ba mẹ tôi ở Việt Nam – vốn là công nhân viên chức về hưu – bày tỏ mong muốn sang Mỹ sống gần con cháu. Vì ba mẹ tôi không đủ khả năng tài chính để tự mua nhà tại Mỹ, vợ chồng tôi bắt đầu nghĩ đến việc tìm một giải pháp lâu dài cho không gian sống của cả gia đình.
Ban đầu, tôi cân nhắc các phương án như thuê nhà riêng cho ba mẹ, hay tìm một căn nhà lớn có thêm không gian phụ (ADU hoặc nhà phụ) để hai thế hệ cùng sống. Tuy nhiên, sau khi khảo sát thực tế ở thành phố mình ở, tôi nhận thấy các phương án đó đều không phù hợp: phần lớn các không gian phụ được xây rất sơ sài, chủ yếu để cho thuê chứ không phù hợp để ba mẹ tôi sinh sống lâu dài trong điều kiện thoải mái, riêng tư. Hơn nữa, tôi muốn ba mẹ có một môi trường sống chất lượng – nơi có không gian đi bộ, thể dục, cộng đồng phù hợp để giúp ba mẹ dễ hòa nhập và tận hưởng cuộc sống.
Cuối cùng, vợ chồng tôi quyết định mua hai căn nhà riêng biệt. Một căn là nơi gia đình nhỏ của chúng tôi sinh sống – vừa đủ tiện nghi, gần nơi làm việc. Căn còn lại là một căn hộ dạng condotel cho ba mẹ tôi, nằm trong một khu dân cư nghỉ dưỡng với đầy đủ tiện ích như hồ bơi, phòng gym, không gian sinh hoạt chung, và đặc biệt là cộng đồng cư dân văn minh, lớn tuổi, rất phù hợp với ba mẹ tôi.
Vì vậy, hai căn nhà này không phải là đầu tư theo kiểu mua đi bán lại hay cho thuê kiếm lời. Đây là khoản đầu tư vào chất lượng sống – cho chính gia đình tôi và cho ba mẹ tôi. Nếu sau này giá trị bất động sản tăng lên thì đó chỉ là giá trị cộng thêm, chứ không phải là mục tiêu chính khi chúng tôi đưa ra quyết định mua nhà.
Bạn có thể chia sẻ về chiến lược tài chính cá nhân nào mà bạn đã áp dụng để tích lũy đủ tiền mua hai căn nhà? Những bước đầu tiên bạn khuyên mọi người nên thực hiện là gì?
Chiến lược tài chính của tôi khá đơn giản, tập trung vào nguyên tắc: sống dưới mức thu nhập, tiết kiệm tối đa và ra quyết định dựa trên nhu cầu thực tế chứ không chạy theo thị trường.
Trước tiên, tôi không mua nhà ngay khi chuyển đến một thành phố mới. Gia đình tôi thuê nhà trong suốt năm đầu để có thời gian làm quen với khu vực, hiểu thị trường bất động sản địa phương và tránh đưa ra những quyết định vội vàng.
Trong giai đoạn đó, chúng tôi tiết kiệm tối đa. Ví dụ, vợ chồng tôi chọn thuê một căn hộ nhỏ chỉ có hai phòng ngủ – một phòng cho con và một phòng làm việc – nên chính chúng tôi ngủ... trên ghế sofa kéo ra ở phòng khách suốt một năm. Dù không thoải mái, nhưng đó là sự hy sinh có chủ đích để tích lũy đủ khoản tiền đặt cọc mua nhà mà không phải vay mượn hoặc chịu áp lực tài chính.
Thứ hai, chúng tôi rất thận trọng khi lựa chọn giá trị căn nhà. Dù ngân hàng phê duyệt cho vay ở mức khá cao, chúng tôi không lựa chọn căn nhà tối đa khả năng vay. Thay vào đó, tôi áp dụng nguyên tắc 25% thu nhập – tức là tổng tất cả chi phí liên quan đến nhà ở (trả góp hàng tháng, thuế, bảo hiểm, điện nước...) không vượt quá 25% thu nhập sau thuế của gia đình. Đây là nguyên tắc mà tôi học được từ chuyên gia tài chính Dave Ramsey, và tôi thấy nó rất thực tế, giúp mình không rơi vào tình trạng "giàu nhà, nghèo tiền mặt".
Một công cụ tôi dùng rất nhiều trong quá trình tìm nhà là các ứng dụng bất động sản như Zillow. Các nền tảng này cung cấp bảng ước tính chi phí hàng tháng khá chi tiết, từ đó giúp tôi dễ dàng đối chiếu với ngân sách và ra quyết định phù hợp.
Một điều nữa tôi muốn chia sẻ là: đừng đợi đến khi thị trường "hoàn hảo" mới mua nhà. Nhiều người muốn chờ lúc lãi suất thấp nhất hoặc giá nhà xuống đáy, nhưng với tôi – vì mục tiêu là để ở, không phải đầu tư – nên khi gia đình có nhu cầu thực sự và khả năng tài chính đủ vững, tôi quyết định mua. Chờ đợi quá lâu có thể khiến mình bỏ lỡ cơ hội phù hợp.
Cuối cùng, tôi khuyên những người mua nhà lần đầu nên chuẩn bị tâm lý. Mua căn nhà đầu tiên rất dễ bị chi phối bởi cảm xúc – lo lắng, hưng phấn, sợ sai… Điều quan trọng là phải có kế hoạch rõ ràng và kiên định với các nguyên tắc tài chính của bản thân. Nếu thấy mình đang quá cảm tính, hãy dừng lại một chút để đánh giá lại một cách khách quan: mình đang mua vì nhu cầu thực sự hay vì một "cơn sốt" nhất thời.
Trong quá trình chuẩn bị tài chính để mua nhà, bạn đã thiết lập ngân sách như thế nào? Có những mẹo nào hữu ích để tiết kiệm hiệu quả hơn?
Việc chuẩn bị tài chính để mua nhà, đặc biệt là khi định vay ngân hàng ở Mỹ, đòi hỏi sự lên kế hoạch rất nghiêm túc và minh bạch. Với tôi và gia đình, hành trình này bắt đầu bằng việc… sống "hết mức tiết kiệm". Như đã kể ở trên, có thời điểm, cả hai vợ chồng chấp nhận thuê một căn hộ nhỏ và ngủ trên sofa suốt một năm để tiết kiệm tối đa chi phí sinh hoạt. Chúng tôi cũng cắt giảm rất nhiều khoản ăn ngoài hàng, du lịch, mua sắm… trong năm ấy để dồn tiền cho căn nhà đầu tiên. Nghe thì cực đoan, nhưng đó là một phần trong chiến lược rõ ràng: ưu tiên tích lũy, hoãn sự thoải mái cá nhân để đạt mục tiêu dài hạn.
Một yếu tố cực kỳ quan trọng khi vay mua nhà là khả năng chứng minh thu nhập ổn định. Với tôi, điều này được thực hiện qua nhiều lớp:
Thứ nhất, tôi là giảng viên – một công việc có mức thu nhập cố định, không biến động mạnh.
Thứ hai, tôi sở hữu công ty ở cả Mỹ và Việt Nam, hoạt động trong lĩnh vực sản phẩm số và công nghệ. Tôi chủ động giữ lại lợi nhuận trong doanh nghiệp vào thời điểm chuẩn bị mua nhà, thay vì rút ra đầu tư hay tiêu dùng như những năm trước, để chứng minh công ty có dòng tiền ổn định. Điều này giúp củng cố hình ảnh tài chính vững chắc trong mắt ngân hàng.
Ngoài ra, tôi cũng tuân thủ một nguyên tắc quan trọng: khoản vay mua nhà không được vượt quá 25% tổng thu nhập hàng tháng, đúng theo khuyến nghị từ chuyên gia tài chính để tránh rơi vào áp lực tài chính sau khi mua nhà.
Về quản lý chi tiêu hằng ngày, tôi sử dụng một ứng dụng tài chính (cụ thể là EveryDollar, khá phổ biến ở Mỹ) để thiết lập kế hoạch ngân sách từ đầu tháng. Từng khoản chi – từ ăn uống, đi lại, bảo hiểm, cho đến đầu tư và tiết kiệm – đều được "gắn thẻ" rõ ràng. Quan trọng nhất là: tiết kiệm không phải là "phần còn lại sau khi tiêu xong" mà là khoản phải xuất hiện ngay từ đầu tháng, như một nghĩa vụ cố định.
Ứng dụng này liên kết trực tiếp với tài khoản ngân hàng, nên tôi có thể theo dõi biến động chi tiêu hằng ngày một cách minh bạch và chính xác. Vào cuối mỗi tháng, tôi sẽ rà soát lại để điều chỉnh kế hoạch chi tiêu tháng sau nếu có phát sinh ngoài dự kiến.
Tóm lại, với tôi, chuẩn bị tài chính để mua nhà không chỉ là câu chuyện về tiền, mà còn là một quá trình kỷ luật, minh bạch và chủ động, cả trong cách sống lẫn cách nghĩ về tiền bạc.
Bạn có nghĩ rằng việc đầu tư vào tài sản khác (như cổ phiếu hoặc quỹ đầu tư) có thể giúp tăng cường khả năng tài chính để mua nhà không? Nếu có, bạn sẽ khuyên người khác nên đầu tư vào đâu?
Tôi là một người cực kỳ tin vào việc đa dạng hóa danh mục tài sản. Ngoài việc sở hữu nhà, tôi còn đầu tư vào nhiều loại hình khác nhau: quỹ chỉ số, cổ phiếu, trái phiếu, thậm chí cả các quỹ hưu trí. Với tôi, đầu tư không chỉ là một cách để tăng trưởng tài sản lâu dài mà còn là cách để củng cố hồ sơ tài chính, đặc biệt nếu bạn có kế hoạch mua nhà thông qua hình thức vay ngân hàng.
Về lý thuyết, các khoản đầu tư như cổ phiếu hay quỹ hoàn toàn có thể hỗ trợ khả năng tài chính khi mua nhà – với điều kiện chúng phải là tài sản có tính thanh khoản cao, nghĩa là bạn có thể rút ra dễ dàng để sử dụng cho khoản đặt cọc ban đầu. Ở Mỹ, nếu bạn đặt cọc dưới 20% giá trị căn nhà, bạn sẽ phải trả thêm một khoản phí bảo hiểm cho ngân hàng (PMI). Vì vậy, việc có đủ nguồn tài chính để đạt ngưỡng 20% giúp bạn tiết kiệm chi phí và có vị thế đàm phán tốt hơn với ngân hàng.
Tuy nhiên, ngân hàng sẽ ưu tiên nhìn thấy dòng tiền sẵn sàng, chẳng hạn như tiền mặt hoặc tiền trong tài khoản ngân hàng mà bạn có thể dễ dàng rút ra – thay vì tài sản bị "khóa" hoặc khó thanh lý. Nên nếu bạn đang đầu tư, hãy cân nhắc chuyển một phần danh mục sang các tài sản có thể rút nhanh khi đến gần thời điểm mua nhà.
Tôi không nghĩ có một công thức đầu tư duy nhất đúng cho tất cả mọi người. Có người thích giữ tiền mặt nhiều để an toàn, có người vẫn đầu tư đều đặn và chỉ rút khi cần. Quan trọng là bạn hiểu rõ ưu tiên của mình và phân bổ tài sản theo cách có thể hỗ trợ mục tiêu mua nhà, thay vì cản trở nó.
Lời khuyên của tôi là: Nếu có khả năng, bạn nên đầu tư sớm và đa dạng – nhưng cũng nên có một kế hoạch rõ ràng để dịch chuyển danh mục dần về phía an toàn, thanh khoản cao khi đến gần "cột mốc" mua nhà. Một hồ sơ tài chính khỏe, linh hoạt và minh bạch sẽ giúp bạn có lợi thế rõ rệt khi làm việc với ngân hàng.
Việc vay vốn ngân hàng (mortgage) có khó khăn gì với người nhập cư không?
Với tôi, quá trình vay vốn ngân hàng để mua nhà không gặp quá nhiều khó khăn, vì tại thời điểm đó cả tôi và chồng đều đã có quốc tịch Mỹ – chồng tôi sinh ra ở Mỹ còn tôi thì đã nhập quốc tịch vài năm trước khi mua nhà. Do đó, về mặt giấy tờ hay chứng minh nhân thân, mọi thứ khá thuận lợi.
Tuy nhiên, khi tôi mua căn nhà thứ hai để cho ba mẹ ở, mọi thứ trở nên thú vị và phức tạp hơn một chút. Ở Mỹ, khi bạn mua căn nhà đầu tiên để ở, bạn sẽ được hưởng nhiều ưu đãi từ ngân hàng và chính phủ – cả về thuế lẫn lãi suất vay. Nhưng nếu mua căn thứ hai, nó thường bị coi là bất động sản đầu tư, và bạn sẽ không còn được ưu đãi như lần đầu nữa.
May mắn là trong quá trình tìm hiểu, tôi phát hiện ra một chính sách ít người biết: chính sách hỗ trợ mua nhà cho người thân. Nếu bạn có thể chứng minh rằng người thân của mình – như bố mẹ, anh chị em hoặc con cái trưởng thành – không có khả năng tự chi trả nhà ở, thì bạn vẫn có thể được tính như đang mua nhà để ở, và do đó, tiếp tục nhận được ưu đãi như với căn nhà đầu tiên.
Thời điểm đó, ba mẹ tôi còn chưa có "thẻ xanh" (thẻ thường trú nhân tại Mỹ). Tôi từng nghĩ điều này sẽ khiến việc vay vốn phức tạp hơn, hoặc không đủ điều kiện để được hưởng chính sách kia. Khi trao đổi với công ty tài chính hỗ trợ hồ sơ vay, ban đầu họ cũng không chắc chắn vì chưa gặp tình huống tương tự. Nhưng sau khi họ dành thời gian kiểm tra lại chính sách, họ xác nhận rằng việc mua nhà cho ba mẹ – dù họ chưa có quốc tịch hay thẻ xanh – vẫn được tính là mua nhà cho người thân, và tôi vẫn đủ điều kiện hưởng các chính sách ưu đãi như mong muốn.
Điều tôi rút ra là: việc vay vốn với người nhập cư có thể không quá khó nếu bạn đã ổn định về mặt pháp lý, nhưng những trường hợp đặc biệt – như mua nhà cho người thân chưa có quốc tịch – thì cần tìm hiểu rất kỹ, và đôi khi chính nhân viên ngân hàng cũng chưa nắm rõ nếu bạn không chủ động đặt câu hỏi. Chính sách ở Mỹ rất đa dạng và có thể thay đổi tùy từng tiểu bang, nên nếu bạn là người nhập cư đang cân nhắc mua nhà, lời khuyên của tôi là: hãy tìm hiểu thật kỹ trường hợp của mình, chủ động hỏi và không ngại tìm các kẽ hở chính sách có lợi – vì đôi khi, chính bạn là người giúp bên cho vay "mở mang thêm" một trường hợp mới.
Làm thế nào để xây dựng và duy trì điểm tín dụng tốt nhằm đảm bảo rằng bạn có thể nhận được khoản vay mua nhà với lãi suất tốt nhất? Bạn có lời khuyên nào cho những người mới bắt đầu?
Điểm tín dụng là một yếu tố rất quan trọng khi bạn nộp hồ sơ vay mua nhà – đặc biệt nếu bạn muốn được duyệt nhanh với mức lãi suất ưu đãi. Dù tôi không phải là chuyên gia tài chính hay cố vấn ngân hàng, nhưng từ chính trải nghiệm cá nhân, tôi rút ra một vài nguyên tắc đơn giản mà hiệu quả.
Thứ nhất, tôi luôn cố gắng trả đúng hạn và trả đủ các khoản tín dụng đang sử dụng, để tránh bị đánh dấu là thanh toán chậm hoặc mang nợ quá hạn – những điều này ảnh hưởng rất lớn đến điểm tín dụng.
Thứ hai, tôi hạn chế tối đa việc mở thẻ tín dụng mới hoặc đóng các thẻ cũ trong thời gian đang chuẩn bị hồ sơ vay. Việc đóng–mở thẻ liên tục khiến lịch sử tín dụng bị gián đoạn hoặc ngắn lại, từ đó ảnh hưởng tiêu cực đến điểm số.
Tuy nhiên, cũng cần lưu ý rằng điểm tín dụng không phải là tất cả. Nhiều người nhập cư – như chính tôi trước đây – gặp khó khăn trong việc xây dựng điểm tín dụng vì không thể mở thẻ tín dụng sớm do chưa có lịch sử tài chính ở Mỹ. Tôi từng mất vài năm sau khi đến Mỹ mới có chiếc thẻ tín dụng đầu tiên. Vì vậy, thời gian sử dụng thẻ quá ngắn cũng là một trở ngại khi xây dựng điểm tín dụng tốt.
Nhưng bạn vẫn có thể bù lại bằng cách chứng minh tài chính theo những cách khác. Ví dụ, nếu bạn có khoản tiết kiệm lớn, hoặc một công việc với thu nhập ổn định và cao, thì ngân hàng vẫn hoàn toàn có thể xét duyệt cho vay. Họ nhìn vào tổng thể hồ sơ – không chỉ điểm tín dụng mà cả tài sản, dòng tiền và khả năng trả nợ thực tế.
Lời khuyên của tôi dành cho những người mới bắt đầu là:
Nếu bạn là người nhập cư và bắt đầu từ con số 0 như tôi, hãy kiên nhẫn. Bạn hoàn toàn có thể xây dựng điểm tín dụng tốt theo thời gian, miễn là bạn có kỷ luật tài chính và minh bạch trong từng bước đi.
Khi bạn quyết định mua hai căn nhà, bạn đã phân tích thị trường bất động sản như thế nào? Có những yếu tố nào bạn đặc biệt chú ý để đảm bảo rằng bạn đang đầu tư đúng hướng?
Thành thật mà nói, khi tôi mua hai căn nhà, tôi không bắt đầu từ một chiến lược đầu tư hay phân tích thị trường bất động sản bài bản. Quyết định của tôi xuất phát từ nhu cầu sử dụng thực tế – khi gia đình tôi cần chỗ ở ổn định, hoặc khi tôi cần mua nhà cho ba mẹ. Đó là những thời điểm tôi cảm thấy mình "phải mua", hơn là "chờ mua đúng lúc".
Thời điểm tôi mua rơi đúng vào giai đoạn thị trường bất động sản ở Mỹ nóng đỉnh điểm, cạnh tranh khốc liệt, giá nhà cao và người mua thì rất đông. Việc tìm được một căn nhà ưng ý không hề dễ dàng. Tôi thường xuyên phải viết thư cá nhân gửi đến chủ nhà để thuyết phục họ chọn bán cho mình – chứ không đơn giản là nộp hồ sơ rồi chờ đợi. Ngoài ra, trong phần lớn trường hợp, tôi phải đưa ra mức giá cao hơn giá niêm yết để cạnh tranh với nhiều người mua khác. Có thể nói, thời điểm đó không hề lý tưởng cho người mua, nhưng lại là lúc phù hợp với hoàn cảnh và nhu cầu của gia đình tôi.
Tôi nghĩ điểm mấu chốt trong cách tôi tiếp cận không nằm ở việc "đầu tư đúng thời điểm", mà là ở việc ra quyết định phù hợp với thực tại của bản thân. Với tôi, "đúng hướng" không nhất thiết phải là mua được giá rẻ hay bắt đáy thị trường, mà là mua được đúng căn nhà cần dùng, tại thời điểm mình thực sự sẵn sàng – cả về tài chính lẫn tâm lý.
Nếu có thể chia sẻ một lời khuyên, thì đó là: hãy hiểu rõ nhu cầu của bản thân trước khi để thị trường dẫn dắt mình. Phân tích thị trường là điều tốt, nhưng đừng để nó làm bạn đánh mất cơ hội có được nơi ở đúng lúc, đúng nhu cầu chỉ vì chờ "đầu tư hoàn hảo".
Sau khi mua hai căn nhà, bạn có kế hoạch quản lý tài sản này ra sao? Có những chiến lược nào bạn khuyên để duy trì và gia tăng giá trị của các bất động sản này trong tương lai?
Với tôi, cả hai căn nhà đều được sử dụng để ở, nên chiến lược không đi theo hướng đầu tư sinh lời ngay, mà là đầu tư vào chất lượng sống – từ đó mới dần dần góp phần làm tăng giá trị của bất động sản theo thời gian.
Tôi tin rằng, nếu mình chăm sóc căn nhà của mình tốt, thật sự sống và gắn bó với nó, thì đó chính là cách bền vững nhất để bảo toàn và tăng giá trị tài sản. Ví dụ, với căn nhà mà gia đình tôi đang ở, tôi đã đầu tư cải tạo lại bếp, thay hệ thống điều hòa và sưởi, lắp thêm bể hứng nước mưa ngoài trời để tiết kiệm nước – những chi tiết nhỏ thôi nhưng rất thực tế, thân thiện với môi trường và giúp nâng cấp chất lượng không gian sống.
Tương tự, căn nhà của ba mẹ tôi cũng được cải tạo nhẹ như thay bình nước nóng, chỉnh sửa lại ban công cho thoáng và đẹp hơn. Mỗi thay đổi đều xuất phát từ mong muốn giúp người thân sống thoải mái và an toàn hơn, chứ không phải để "làm đẹp hồ sơ bất động sản".
Một điểm nữa tôi muốn chia sẻ là: không cần phải vội vàng sửa sang ngay lập tức. Sau khi dọn về ở, tôi thường dành khoảng 6 tháng đến 1 năm để "sống cùng căn nhà", hiểu rõ các thói quen sinh hoạt, các vấn đề nảy sinh trong quá trình sử dụng, rồi mới bắt đầu sửa từng phần một. Như vậy vừa tiết kiệm, vừa đảm bảo rằng mình đang sửa đúng chỗ – chứ không làm theo cảm tính lúc đầu.
Tôi nghĩ điều quan trọng là:
Nếu có lời khuyên cho người Việt trẻ đang sinh sống ở Mỹ và muốn mua nhà, bạn sẽ khuyên họ điều gì?
Lời khuyên chân thành nhất của tôi là: hãy mua nhà khi bạn thực sự sẵn sàng, cả về tài chính lẫn tâm lý – chứ không phải vì áp lực xã hội hay kỳ vọng rằng "đến tuổi này phải có nhà".
Tôi biết, trong cộng đồng người Việt – nhất là khi sống xa quê – việc sở hữu một ngôi nhà có thể được coi là cột mốc quan trọng để chứng minh sự ổn định và thành công. Nhưng mua nhà không chỉ là một cột mốc đẹp – đó là một trách nhiệm lớn, lâu dài và phức tạp.
Bạn nên tự hỏi: mình đã đủ tích lũy tài chính chưa? Mình đã lường trước được những phát sinh như sửa chữa, thuế nhà đất, bảo trì, bảo hiểm chưa? Khi bạn thuê nhà, mọi vấn đề có thể được chủ nhà lo liệu. Nhưng khi sở hữu một căn nhà, mọi thứ – từ mái dột đến ống nước hỏng – đều nằm trên vai bạn. Và điều đó đòi hỏi không chỉ tiền, mà cả thời gian, kỹ năng và tinh thần sẵn sàng đối mặt.
Một điều quan trọng nữa: đừng để người khác quyết định thời điểm "đúng" để bạn mua nhà. Thời điểm đó là của bạn – khi bạn thấy mình đủ vững vàng để không bị khuất phục bởi những áp lực ngoài ý muốn, và đủ hiểu rõ vì sao bạn cần ngôi nhà ấy.
Tóm lại, mua nhà là một cột mốc tuyệt vời – nếu nó đến đúng lúc, với đúng lý do. Còn nếu chưa sẵn sàng, hãy kiên nhẫn. Sự chín muồi trong quyết định tài chính bao giờ cũng đáng giá hơn việc chạy theo kỳ vọng.
Cảm ơn Chi Nguyễn về những chia sẻ hữu ích!