Tuần trước, một đồng nghiệp trẻ trong phòng tôi tổ chức đám cưới. Cả nhóm háo hức chuẩn bị đi dự tiệc mừng, ai cũng bàn xem nên mặc gì, chụp ảnh thế nào, và đặc biệt là... mừng cưới bao nhiêu cho "đẹp mặt"?
Một chị lớn trong phòng tôi lên tiếng: "Thôi, mỗi người mừng một triệu cho phải phép nhé. Cùng phòng mà mừng ít quá cũng ngại". Mọi người gật gù đồng ý, xem như mức chung bất thành văn. Còn tôi ngồi yên, trong lòng có chút bối rối. Tháng này nhà tôi nhiều khoản phải chi: học phí của con, tiền điện, tiền sửa xe... Ngồi tính tới tính lui, tôi chỉ có thể dành ra 500.000 đồng, vừa sức với mình, coi như tấm lòng chúc phúc. Nhưng từ lúc đó, trong lòng tôi đã thấp thỏm.
Đến ngày cưới, trước sảnh tiệc, tôi thấy mấy đồng nghiệp túm tụm đứng ghi tên và rút tiền ra đếm rồi cẩn thận cho vào phong bì, ai cũng mừng 1 triệu đồng. Tôi đứng cạnh, tay nắm chặt tờ tiền 500.000 duy nhất, tự dưng thấy một cảm giác ngại ngùng và lạc lõng. Tôi sợ ai đó để ý, sợ bị đánh giá là "keo kiệt". Rồi tôi lẻn ra một góc, lặng lẽ lấy bút ghi tên mình lên phong bì, nhanh chóng nhét tiền vào rồi gấp lại thật kỹ. Chờ mọi người quay lưng, tôi mới bước tới thùng mừng, bỏ phong bì vào thật nhanh, như sợ ai nhìn thấy.
Trong bữa tiệc, tôi vẫn cười, vẫn nói chuyện, nhưng trong lòng cứ luẩn quẩn ý nghĩ: "Liệu người ta có biết mình mừng ít không? Có ai sẽ nghĩ mình chơi không nhiệt tình?". Cảm giác đó khiến niềm vui ngày cưới của người khác lại trở thành nỗi bận lòng của chính tôi.
>> 'Tiếc tiền vì mừng cưới 500 K nhưng cỗ cưới chỉ đáng giá 300 K'
Tối về, tôi kể lại chuyện với chồng. Anh an ủi: "Em mừng ít nhưng thật lòng, vậy là đủ rồi. Mừng cưới là để chúc phúc, đâu phải để khoe khả năng tài chính, xem ai giàu hơn ai?". Tôi gật đầu đồng tình nhưng vẫn không thể bỏ hoàn toàn những lo nghĩ trong lòng.
Tôi nhận ra, chúng ta đang dần biến tiền mừng cưới – vốn chỉ là một cách tượng trưng để gửi lời chúc – thành một thước đo tình cảm, thậm chí là giá trị con người. Ai mừng ít thì thấy xấu hổ, ai mừng nhiều thì thấy mình "có vị thế" hơn. Còn ý nghĩa thật sự của việc mừng cưới là cùng chia sẻ niềm vui, là cầu chúc hạnh phúc, lại vô tình bị bỏ quên.
Tôi không phản đối việc mừng cưới, nhưng tôi mong rằng mọi người hãy để tấm lòng quyết định con số, chứ đừng để con số định nghĩa tấm lòng. Bởi một phong bì một triệu đồng làm vì ngại, vì sợ "lệch chuẩn", chưa chắc đã quý bằng 500.000 đồng gửi đi từ sự chân thành.
Hôn lễ là ngày vui, không phải cuộc thi so tiền mừng. Và nếu một ngày bạn cũng như tôi, đứng lặng ở một góc, lủi thủi bỏ 500.000 đồng vào phong bì, xin đừng xấu hổ. Vì giá trị của lời chúc nằm ở tấm lòng, không phải ở độ dày của phong bì.
Hu Vo















