‘Siêu’ tên lửa Red Wolf và Green Wolf, ‘bầy sói mới’ của Mỹ khiến phòng không ‘tắt sóng’

Với thiết kế mô-đun, tầm bắn 370km và khả năng tác chiến đa miền, tên lửa Red Wolf và Green Wolf đóng vai trò quan trọng trong các kịch bản tác chiến hiện đại, đặc biệt ở khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương.
L3Harris Technologies, một trong những tập đoàn quốc phòng hàng đầu của Mỹ, đã chính thức giới thiệu dòng tên lửa mini mô-đun mới mang tên Wolf Pack, bao gồm hai biến thể chính là Red Wolf và Green Wolf.
Được công bố ngày 17/7, các tên lửa này được thiết kế để đáp ứng nhu cầu cấp bách của Bộ Quốc phòng Mỹ (DoD) về các loại vũ khí giá rẻ, linh hoạt, có khả năng triển khai trên nhiều nền tảng và phù hợp với chiến lược ‘affordable mass’ (số lượng lớn, chi phí thấp).
Bài viết này sẽ phân tích chi tiết về công nghệ, tính năng, ý nghĩa chiến lược và tiềm năng ứng dụng của dòng tên lửa này dựa trên các nguồn thông tin The War Zone và Rossiyskaya Gazeta.
Tổng quan về công nghệ Wolf Pack
Dòng tên lửa Wolf Pack của L3Harris bao gồm các phương tiện tác chiến được gọi là ‘launched effects vehicles’, với hai biến thể chính là Red Wolf, được thiết kế cho các cuộc tấn công chính xác tầm xa nhằm vào các mục tiêu trên đất liền hoặc trên biển.
Đây là biến thể mang đầu đạn động năng (kinetic payload) với khả năng ‘phát hiện, nhận diện, định vị và báo cáo’ mục tiêu trong khu vực chiến đấu.
Green Wolf được trang bị hệ thống tác chiến điện tử (electronic warfare payload), tập trung vào việc phát hiện và vô hiệu hóa các hệ thống phòng không đối phương bằng cách định vị tín hiệu phát ra từ chúng, đồng thời hỗ trợ mở đường cho các tên lửa Red Wolf tấn công.
Cả hai biến thể đều có thiết kế mô-đun, cho phép tích hợp linh hoạt nhiều loại tải trọng khác nhau, từ đầu đạn động năng, thiết bị tác chiến điện tử, đến các khả năng như làm mồi nhử, theo dõi mục tiêu, hoặc chuyển tiếp thông tin liên lạc.
Chúng có thể được phóng từ nhiều nền tảng, bao gồm trên không (máy bay, trực thăng), trên bộ (xe tải, bệ phóng di động) và trên biển (tàu chiến).
Thông số kỹ thuật và hiệu suất
Theo các thông tin được công bố, Wolf Pack sở hữu các đặc điểm kỹ thuật nổi bật với tầm bắn hơn 200 hải lý (khoảng 370km) ở độ cao thấp, với khả năng bay hơn 60 phút.
Điều này vượt xa tầm bắn của các tên lửa hiện tại như AGM-114 Hellfire hay AGM-179 JAGM được sử dụng trên trực thăng AH-1Z của Thủy quân Lục chiến Mỹ.
Tên lửa đạt tốc độ cận âm cao (high subsonic), với trần bay khoảng 12.192m.
Tên lửa có thiết kế khí động học với cánh chính và cánh đuôi có thể thu vào, cùng hai cửa hút khí ở phía sau cung cấp không khí cho động cơ phản lực mini (turbojet).
Thiết kế này bao gồm một đường gờ (keel line) chạy dọc thân và mũi hình xẻng, giúp tối ưu hóa tính khí động học và có thể giảm tiết diện radar (RCS).
Mặc dù thông tin chi tiết về các tính năng sống sót chưa được công bố, L3Harris ám chỉ rằng thiết kế của tên lửa có tính đến yếu tố giảm tiết diện radar, nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh rằng trong một số trường hợp, họ muốn đối phương ‘nhìn thấy’ tên lửa để dụ họ sử dụng các tên lửa phòng không đắt tiền (như tên lửa trị giá 2-3 triệu USD), từ đó tạo lợi thế kinh tế trong chiến đấu.
Quá trình phát triển và thử nghiệm
Dòng tên lửa Wolf Pack bắt đầu được phát triển từ năm 2020 và đã trải qua hơn 40 chuyến bay thử nghiệm, đánh dấu tiến độ phát triển nhanh chóng từ ý tưởng đến giai đoạn sản xuất ban đầu với số lượng thấp.
L3Harris đã đầu tư vào cơ sở sản xuất mô-đun tại Ashburn, Virginia, với kế hoạch sản xuất hàng trăm đơn vị mỗi năm, tận dụng dây chuyền tự động hóa để giảm chi phí và tăng tốc độ giao hàng.
Dự án Red Wolf ban đầu được phát triển bí mật dưới sự bảo trợ của Văn phòng năng lực chiến lược (Strategic Capabilities Office) của Lầu Năm Góc và được công khai lần đầu tại sự kiện Experimentation Demonstration Gateway Event (EDGE 21) của Quân đội Mỹ vào năm 2021.
Thủy quân Lục chiến Mỹ hiện đang tích cực thử nghiệm Red Wolf trong dự án tên lửa tấn công tầm xa (LRAM), với mục tiêu tăng cường khả năng tấn công tầm xa cho trực thăng AH-1Z Viper, đạt tầm bắn tối thiểu 150 hải lý (khoảng 278km).
Ý nghĩa chiến lược
Wolf Pack là một phần trong xu hướng phát triển vũ khí giá rẻ, có thể sản xuất hàng loạt, nhằm đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng về ‘khối lượng giá rẻ’ trong các cuộc xung đột hiện đại, đặc biệt từ bài học ở Ukraine và Trung Đông.
Với chi phí ước tính từ 300.000 đến 400.000 USD mỗi đơn vị (tùy thuộc vào tải trọng), Red Wolf và Green Wolf rẻ hơn đáng kể so với các tên lửa hành trình truyền thống như AGM-158 JASSM (hơn 1 triệu USD mỗi quả).
Điều này cho phép Mỹ và các đồng minh xây dựng kho dự trữ lớn, đủ sức đối phó với các cuộc chiến tiêu hao kéo dài.
Thiết kế mô-đun và khả năng phóng từ nhiều nền tảng giúp Wolf Pack trở thành vũ khí đa năng, có thể tích hợp vào các hệ thống không quân (F/A-18E/F, F-35, AH-1Z, MH-60 Seahawk), lục quân và hải quân.
Điều này mang lại sự linh hoạt chiến thuật, cho phép các lực lượng Mỹ triển khai nhanh chóng các phương tiện tấn công hoặc tác chiến điện tử trong môi trường tranh chấp.
Phần mềm của Wolf Pack hỗ trợ khả năng tác chiến theo bầy đàn (swarming), cho phép các tên lửa phối hợp với nhau trong thời gian thực, tái định hướng mục tiêu trong quá trình bay và tạo ra các chiến thuật phức tạp như sử dụng Green Wolf để phát hiện và làm nhiễu hệ thống phòng không, trong khi Red Wolf thực hiện các đòn tấn công chính xác.
Ngoài ra, L3Harris cũng đề xuất các biến thể mồi nhử (decoy) trong tương lai, có thể làm tăng thêm sự phức tạp và hiệu quả khi đối phó với các hệ thống phòng thủ đối phương.
Ứng dụng tiềm năng
Red Wolf hiện đang được thử nghiệm để tích hợp trên trực thăng AH-1Z Viper và MH-60 Seahawk, với tiềm năng mở rộng sang các máy bay khác như F/A-18E/F và F-35.
Điều này sẽ tăng cường đáng kể khả năng tấn công tầm xa của các lực lượng này, đặc biệt trong các kịch bản tác chiến ở khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương, nơi các mục tiêu di động trên biển là ưu tiên hàng đầu.
Với chi phí thấp và khả năng sản xuất hàng loạt, Wolf Pack có thể được sử dụng để áp đảo các hệ thống phòng không đối phương, đặc biệt trong các kịch bản chiến tranh công nghệ cao với Trung Quốc hoặc Nga.
L3Harris đã tích hợp khả năng gắn dù cho một số tên lửa, cho phép thu hồi và tái sử dụng trong huấn luyện, giảm chi phí và tăng tính linh hoạt khi sử dụng các tải trọng đắt tiền.