Từng được cộng đồng chung tay giúp lo mọi chi phí hậu sự cho cha trong đại dịch Covid-19, y sĩ Phạm Thị Xuân mang trong mình lời hứa trả ơn đời bằng chính nghề y.
Bước chân vội vã cùng túi thuốc được chuẩn bị cẩn thận, chị Phạm Thị Xuân (40 tuổi, phường Bình Hưng Hòa, TP.HCM) bắt đầu ngày mới với ca điều trị vết thương hoại tử cho bệnh nhân đầu tiên.
Người được chị thăm khám hôm nay là một người bán vé số, có khuyết tật vận động, sống một mình trong căn trọ nhỏ.
Cẩn thận chuẩn bị bông, thuốc và dung dịch ô xy già, chị Xuân tỉ mỉ xử lý ba vết loét cho anh.
Do bị liệt chi dưới, những vết thương bởi áp lực tì đè vì ngồi nhiều dù đã được can thiệp, vẫn có nguy cơ tái phát.
Đây là một trong hàng trăm bệnh nhân mang vết thương hở loét hoại tử mà chị Phạm Thị Xuân đã và đang điều trị hoàn toàn bằng tấm lòng thiện nguyện.
Với các trường hợp được điều trị tại nhà, chi phí thuốc men và kháng sinh đều được hỗ trợ một phần. Riêng những bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt, sẽ được đưa về nhà lưu trú Nhất Tâm, nơi chị Xuân và nhóm Thiện nguyện Hư Không lập nên để chăm sóc và điều trị hoàn toàn miễn phí cho các bệnh nhân nghèo.
Xuất thân là y sĩ đa khoa và từng làm điều dưỡng tại bệnh viện, chị Phạm Thị Xuân có nhiều năm tiếp xúc với bệnh nhân tiểu đường, người già và người tật nguyền mang vết thương hở loét.
Ân nghĩa từng nhận được trong lúc khốn cùng trở thành nguồn động lực thôi thúc chị Xuân tìm cách trả ơn đời bằng chính kiến thức và đôi tay nghề y.
Chị dành dụm thuê một căn nhà nhỏ làm nơi nương náu, chăm sóc bệnh nhân nghèo. Những ngày đầu, khó khăn không chỉ đến từ gánh nặng kinh phí mà còn từ ánh nhìn e dè, xa cách của người đời đối với những người bệnh.
Chính giữa những rào cản ấy, lòng kiên định và tình thương nơi chị Xuân lại càng được tôi luyện như một minh chứng rằng để làm việc thiện, đôi khi cần nhiều hơn cả tấm lòng, đó là sự bền gan và niềm tin vào điều tốt đẹp.
Gần 5 năm qua, chị Xuân đã giúp gần 100 bệnh nhân từ những người nghèo được đưa về nhà lưu trú đến các trường hợp tại Làng May Mắn, trung tâm hỗ trợ người bị tai nạn và khuyết tật ở quận Bình Tân (cũ).
Nhà lưu trú chỉ đủ sức hỗ trợ bệnh nhân trong một lần điều trị, nhưng khi có người bệnh tái phát, chị vẫn tìm cách thăm khám, điều trị tại nhà bởi lương tâm không cho phép bỏ mặc họ.
Với những người khoác lên mình màu áo trắng, niềm hạnh phúc lớn nhất không nằm ở những lời đền đáp cảm ơn, mà ở khoảnh khắc nhìn thấy người bệnh từng ngày hồi phục từ những vết thương rớm máu dần khép miệng.
Chính điều đó đã giúp nữ y sĩ thực hiện trọn vẹn tâm nguyện của bố mẹ: sống để sẻ chia, cũng như trả món nợ ân tình với cuộc đời bằng lòng nhân hậu, sự kiên định và đôi bàn tay chữa lành cả vết thương trên da lẫn trong tâm hồn.













