Khách gửi tiết kiệm hơn 109 tỷ đồng, đến tối nhận lãi hơn 8,7 tỷ, 3 tháng sau phát hiện số dư về 0 nhưng tòa án tuyên bố: “Ngân hàng không phải bồi thường”

Tòa án Trung Quốc xác định 30 triệu NDT (hơn 109 tỷ đồng) trong vụ việc là khoản cho vay chứ không phải tiền gửi tiết kiệm. Do đó, ngân hàng không cần phải trả tiền cho nạn nhân.
Theo Baijiahao, Chu Ngọc là một người làm việc nhiều năm trong ngành tài chính và điều hành một tiệm cầm đồ ở Đại Liên, Liêu Ninh, Trung Quốc. Thông tin cá nhân và công việc của người đàn ông này được chia sẻ trên các nền tảng MXH đã thu hút sự chú ý của Trương Hoa, đại diện pháp lý một tiệm cầm đồ khác trong khu vực.
Năm 2024, Trương Hoa chủ động liên lạc với Chu Ngọc để làm quen và giới thiệu các mối làm ăn cho người đàn ông này. Khi đã trở nên thân thiết, Trương Hoa nhờ Chu Ngọc huy động tiền mặt để gửi tiết kiệm nhằm giúp một người bạn làm việc tại ngân hàng hoàn thành chỉ tiêu và được Chu Ngọc đồng ý.
Theo sắp xếp của Trương Hoa, sáng hôm sau, Chu Ngọc đến Công ty TNHH Quản lý Đầu tư Đông Bắc Á Liêu Ninh gần ga Bắc Thẩm Dương bàn bạc về việc gửi tiền. Tại đây, một người đàn ông tên Thôi Giáp dẫn Chu Ngọc đến ngân hàng mở tài khoản và đặt mật khẩu. Ngay sau đó, Chu Ngọc chuyển hai khoản tiền lần lượt là 26 triệu NDT và 4 triệu NDT, tổng cộng 30 triệu NDT (hơn 109 tỷ đồng) vào tài khoản mới.
Chiều cùng ngày, Thôi Giáp đưa Chu Ngọc tới chi nhánh ngân hàng ở sông Áp Lục, gặp giao dịch viên Vương Ất. Tại quầy giao dịch, Chu Ngọc yêu cầu in sổ tiết kiệm và kiểm tra số dư rồi giao sổ, thẻ ngân hàng và CCCD cho Vương Ất. Tối cùng ngày, Thôi Giáp gửi lại 2,4 triệu NDT (hơn 8,7 tỷ đồng) “tiền lãi” vào tài khoản chỉ định của Chu Ngọc.
3 tháng sau, khi Chu Ngọc cần tiền gấp và yêu cầu rút 30 triệu NDT, ngân hàng trên cho biết tài khoản của người đàn ông này không có đồng nào. Mất tiền, Chu Ngọc yêu cầu ngân hàng bồi thường nhưng đơn vị này thoái thác trách nhiệm nên người đàn ông này đã trình báo vụ việc cho cảnh sát.
Qua điều tra, cảnh sát địa phương cáo buộc Thôi Giáp, Vương Ất và đồng phạm đã lập kế hoạch lừa đảo, lợi dụng danh nghĩa “vay tiền, trả lãi suất cao” để lấy lòng tin của Chu Ngọc, rồi chiếm đoạt thông tin và mật khẩu tài khoản.
Kết quả điều tra cho thấy ngay sau khi Chu Ngọc gửi tiền vào tài khoản, giao dịch viên Vương Ất đã sử dụng giấy chuyển tiền giả do Thôi Giáp chuẩn bị sẵn, cùng thẻ, giấy tờ của Chu Ngọc để chuyển toàn bộ số tiền sang tài khoản của Thôi Giáp và một người khác tên Long Bân. Sau khi chuyển 2,4 triệu NDT tiền lãi cho Chu Ngọc như đã hứa hẹn, những đối tượng này sử dụng số tiền còn lại để trả nợ và tiêu xài.
Tòa án nhân dân cấp trung Thẩm Dương xác định: giữa Chu Ngọc và nhóm bị cáo tồn tại quan hệ vay mượn tiền; việc chuyển 30 triệu không chủ yếu do hành vi công vụ của Vương Nghị nên không cấu thành tội tham ô, mà là tội lừa đảo.
Trong vụ kiện dân sự song song, Chu Ngọc yêu cầu ngân hàng bồi hoàn toàn bộ 30 triệu NDT gốc và lãi. Người đàn ông này lập luận rằng hợp đồng tiết kiệm giữa anh và ngân hàng là hợp pháp, và Vương Nghị với tư cách nhân viên tại đây đã lợi dụng chức vụ để chuyển tiền. Do đó, phía ngân hàng cũng phải chịu trách nhiệm.
Sau khi xem xét toàn bộ vụ án, tòa sơ thẩm quyết định bác yêu cầu khởi kiện của Chu Ngọc. Hội đồng xét xử nhận định, trong ngày xảy ra sự việc, Chu Ngọc đã chủ động mở tài khoản và thực hiện giao dịch tại nhiều chi nhánh, đồng thời đi cùng Thôi Giáp đến quầy giao dịch của Vương Nghị. Hành vi này được đánh giá là bất thường so với mục đích ban đầu mà Chu Ngọc nêu ra là “chỉ kiểm tra số dư”.
Bên cạnh đó, với kiến thức am hiểu về tài chính, Chu Ngọc hoàn toàn có khả năng nhận biết khoản “phí kinh doanh” 2,4 triệu NDT mà mình nhận được vượt xa mức lãi suất hợp pháp và khác biệt rõ rệt so với hoạt động gửi tiết kiệm thông thường.
Các chứng cứ trong hồ sơ cho thấy, số tiền 30 triệu NDT thực chất là khoản Chu Ngọc cho nhóm bị cáo vay, chứ không phải là tiền gửi tiết kiệm tại ngân hàng. Vì vậy, yêu cầu buộc ngân hàng chịu trách nhiệm là không có cơ sở pháp lý.
Chu Ngọc kháng cáo, cho rằng gửi tiền vào tài khoản cá nhân tại ngân hàng là hoạt động gửi tiết kiệm thông thường và tòa sơ thẩm đã sai khi cho rằng đây là hoạt động huy động tiền gửi bất hợp lý. Tuy nhiên, tòa phúc thẩm giữ nguyên bản án sơ thẩm, khẳng định chứng cứ và lập luận đều đầy đủ. Vụ án kết thúc tại đây.
(Theo Baijiahao)