Chủ nhà trọ để thêm cái bàn inox, lọ hoa rồi tăng giá 1,2 triệu đồng

Mỗi năm cứ đến thời điểm sinh viên lên thành phố nhập học, là câu chuyện phòng trọ, nhà trọ tăng giá xảy ra. Có kinh nghiệm đi thuê trọ hơn chục năm, tôi đã gặp nhiều tình huống chủ nhà trọ rất dễ thương, sống tình cảm, xem khách thuê như đứa em, đứa cháu. Nhưng cũng có rất nhiều người chăm chăm vào thu tiền khách.
Vừa mới năm trước, vì chuyển việc, tôi đi khảo sát một vòng thị trường nhà trọ để tính chuyển đi cho gần chỗ làm. Dò tìm trên Facebook, tôi thấy một bài đăng cho thuê phòng, giá 3tr2 một phòng.
Tôi tìm đến tận nơi xem, thấy phòng được sơn phết lại, "nội thất" bên trong có thêm một cái bàn inox, lọ hoa, hai miếng pallet kê hàng làm giường nằm, tôi hỏi kỹ giá thì chủ báo do mới sơn sửa lại, có thêm nội thất nên tăng lên 4,4 triệu đồng. Đi xung quanh khu vực thì hầu như không có phòng nào dưới 3 triệu. Nếu có thì là dạng phòng phía trong nhà ống cao tầng, không có ban công, không có ánh sáng tự nhiên...
Giá cả phòng trọ có "ngáo giá", có vô lý hay không? Tôi thì chỉ thấy đằng sau chuyện tăng giá trọ là sự phân hóa rõ rệt. Có những chủ trọ coi người thuê như khách quen, như anh em, tăng giá vừa phải, vài năm mới nhích một ít.
Nhưng cũng không ít người tận dụng tâm lý cần nhà gấp, không có sự lựa chọn khác của sinh viên, công nhân, người lao động nhập cư để ép giá. Đáng chú ý, thị trường còn xuất hiện tầng thứ cấp: họ thuê từ chủ nhà, sau đó chia nhỏ, thêm vài món đồ rẻ tiền rồi cho thuê lại với giá đội lên cả triệu đồng.
Các loại phí như "full nội thất", "dịch vụ quản lý", "phí gửi xe máy (100-150 nghìn đồng...) xuất hiện ngày càng nhiều, khiến phòng trọ không khác gì một dạng chung cư hạng thấp.
Tăng giá phòng trọ có thể được lý giải như chi phí điện nước, vật liệu xây dựng, thuế phí đều tăng. Nhưng khi việc tăng giá vượt khả năng chi trả của sinh viên, công nhân, những người vốn không có thu nhập cao thì sẽ gây nhiều khó khăn cho họ.
Người thuê trọ không có nhiều lựa chọn ngoài việc chấp nhận ở xa hơn, di chuyển vất vả hơn, hoặc phải gánh thêm chi phí từ tiền ăn, tiền sinh hoạt để bù vào.
Để giải bài toán này, không thể chỉ trông chờ vào lòng tốt của từng chủ trọ. Về mặt vĩ mô, cần những giải pháp mang tính chính sách: phát triển nhà ở xã hội giá rẻ, kiểm soát hoạt động cho thuê lại kiểu thứ cấp, công khai minh bạch mức giá và chất lượng phòng.
Thuê chỗ ở không đơn thuần là giao dịch kinh tế, mà là nền tảng để hàng triệu người yên tâm học tập, lao động... Nếu một căn phòng trọ cứ tăng giá thì những người lao động, sinh viên biết xoay xở làm sao?
Minh Hòa