Nhảy đến nội dung
 

Bạn trai còn yêu nhưng không chịu quay lại với tôi

Tôi, một con bé mới về Việt Nam thăm gia đình và làm giấy tờ đi định cư ở nước ngoài. Gia đình không thuộc loại giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng đủ cho tôi có cuộc sống sung túc. Tôi hay đa sầu đa cảm và sống nội tâm. Anh nhỏ hơn tôi vài tuổi, có tuổi thơ cơ cực và thiếu vắng tình yêu thương, sự chăm sóc của cha mẹ, mới bắt đầu đi làm được một năm nay. Cuộc sống anh chưa ổn định, tiền lương không đủ lo cho bản thân và còn phải nuôi em nhỏ. Anh hay suy nghĩ và luôn giấu kín cảm xúc của mình.

Anh là huấn luyện viên của tôi. Tôi bắt đầu để ý đến anh từ những điều nhỏ nhặt anh đã làm cho tôi. Những khi tập mệt, anh lại chăm sóc tôi chu đáo. Có lúc tôi bị thương, anh lo lắng massage. Vì tôi giữ thăng bằng không được tốt nên hay té đập đầu gối xuống nền nhà lúc tập, anh đưa bàn chân mình ra để đỡ cho tôi. Ngày nào anh cũng gọi tôi chỉ để nói chuyện phiếm. Một tháng sau chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Quen nhau được một thời gian, anh hỏi về việc định cư của tôi. Một mặt anh không muốn tôi đi, mặt khác lại không muốn hủy hoại tương lai tôi.

Tôi đã hứa sẽ đi hai năm rồi về với anh khi cuộc sống bên đó đã ổn. Anh hứa bao lâu cũng chờ tôi về. Có lần anh đòi chia tay vì cuộc sống cả hai quá khác nhau và chúng tôi sẽ không có kết quả, ngày hôm sau chúng tôi lại quay lại. Bẵng đi một thời gian, anh nói muốn tôi ở lại, không đi đâu hết. Tôi muốn thay cha mẹ anh yêu anh và chăm sóc anh nên quyết định bỏ hết tương lai, sự nghiệp để ở lại Việt Nam.

Cha mẹ khá khó tính nên tôi không được phép đi chơi với bạn hay ra đường một mình (tôi đã không sống ở Việt Nam một thời gian dài). Công việc của anh cũng không cho phép có thời gian cho bản thân. Ngày nghỉ anh cũng phải đi làm để tập cho khách. Chúng tôi chỉ có thể hẹn hò lúc 7h sáng, trước khi anh vào làm và tôi vào tập. Công việc của anh kết thúc trễ nên không thể ngày nào cũng dậy sớm đi chơi với tôi. Rồi anh quyết định chuyển phòng trọ và ở một mình. Hàng ngày trước giờ tập tôi lại chạy qua nhà anh và chúng tôi có nhiều thời gian bên nhau hơn. Anh cũng dự định khi tôi có việc làm, những hôm tôi làm ca đêm, anh sẽ đón tôi về nhà anh ngủ.

Tôi yêu anh, biết anh không có gì trong tay nhưng không ngại chuyện đó, lo cho anh từ cái áo, vật dụng hàng ngày đến viên thuốc. Tôi cũng sắm cả một chiếc nệm để anh không phải ngủ trên nền nhà nữa. Anh thường bỏ bữa vì không có thời gian đi ăn, tôi không ngại mỗi sáng dậy sớm nấu ăn đem đến để anh có thể cảm nhận được bữa cơm gia đình và ăn những món hợp vệ sinh. Mỗi sáng tôi cũng tranh thủ giặt đồ để anh có thêm thời gian ngủ. Nhiều lúc anh đã khóc và nói tôi đừng lo cho anh nữa. Tôi đã nói những gì em tặng anh là tặng, còn những gì em mua hộ anh thì sau này anh có tiền trả em cũng được.

Người tính không bằng trời tính, phòng trọ quá ồn và anh không thể ngủ, không thể đảm bảo sức khỏe cho công việc. Chúng tôi cũng không thể tìm được một phòng trọ cho một người, vừa rẻ, vừa gần chỗ làm cho anh (công việc của anh phải đi sớm về khuya). Anh buộc lòng phải thuê phòng trọ ở ghép, cũng bắt đầu được nhận là nhân viên chính thức. Thời gian anh đi với tôi cũng thưa dần. Tôi về Việt Nam đã sáu tháng nhưng chưa kiếm được việc. Mẹ la tôi mỗi ngày mà không cần lý do, mọi thứ tôi làm đều không vừa ý mẹ. Tôi tủi thân và buồn nhiều lắm nhưng vì yêu anh mà gạt qua tất cả. Anh cũng buồn mỗi khi biết mẹ la tôi.

Chuyện tình yêu trôi qua thật êm đềm, tôi hạnh phúc trong tình yêu của anh. Mỗi đêm thức chờ anh đi làm về để nói chuyện điện thoại, anh nói muốn quen lâu dài và cưới tôi, cũng nói chỉ muốn mình tôi sinh con cho anh. Anh nói tiền của anh cũng là tiền của tôi, bất cứ khi nào tôi cần cứ nói anh sẽ đưa, rồi cho tôi biết mật khẩu thẻ ATM của anh. Bên cạnh đó, tôi cũng có thật nhiều nỗi buồn vì anh vẫn chỉ là cậu thanh niên chưa chịu lớn, vô tâm, không để ý đến cảm nhận của tôi. Tôi nhiều lần buồn vì cách anh nói chuyện với người khác giới và chưa bao giờ công khai tình yêu với tôi.

Có thể vì mối quan hệ huấn luyện viên và học viên (nhân viên và khách) nên anh không muốn công khai nhưng cũng không công khai tôi với anh trai và bạn bè. Tôi đôi lần rất giận nhưng anh hứa sẽ thay đổi. Ngay lúc này anh vẫn chưa thể công khai vì còn nhiều việc chưa làm. Chúng tôi vừa kỷ niệm sáu tháng quen nhau hai tuần trước. Bỗng một ngày anh hỏi tôi tiền máy điện thoại và tiền đôi giày là bao nhiêu để anh trả. Anh vẫn gọi cho tôi mỗi đêm nhưng không nói gì nhiều. Tôi biết công việc của anh áp lực tới mức nào và hiện tại cũng không được suôn sẻ nên không hỏi nhiều, anh không thích chia sẻ chuyện buồn.

Tôi hỏi có phải anh muốn chia tay, anh chỉ im lặng, vạn vật xung quanh tôi như đứng lại. Tôi cũng không thể tin anh lại chia tay mình một lần nữa. Anh nói không bỏ tôi nhưng muốn dừng lại. Ngay từ đầu anh đã sai, hối hận vì nói yêu tôi. Anh muốn tôi có một tương lai tươi sáng. Anh bảo từ ngày yêu tôi, anh chưa bao giờ ngủ được, đêm nào cũng suy nghĩ tới sáng, vì vậy anh sụt hơn chục kg và trí nhớ giảm đi rất nhiều (nhiều lúc tôi đang đứng cạnh anh mà anh vẫn đi kiếm tôi).

Chúng tôi cãi nhau và tôi đòi xóa hết hình của hai đứa trong máy điện thoại anh. Anh nói lát sẽ xóa nhưng tôi nói đó là điện thoại của tôi, anh đã tức giận mà trả lại. Khi ngồi xóa những tấm hình, tôi phát hiện anh nói chuyện thân mật với một người con gái. Tôi liên lạc với người đó, cô ta nói chỉ mới bắt đầu với anh chưa đến một tuần và chưa có chuyện gì xảy ra. Cô ta xin lỗi vì không muốn làm người thứ ba, chỉ vì anh từng nói chưa có người yêu nên mới như này. Tôi đã hỏi anh, có phải anh chia tay tôi vì cô ta? Anh đã chạy qua nhà tôi chỉ để giải thích họ là bạn. Anh yêu tôi và không quen ai khác.

Khi tĩnh tâm lại, tôi đã nói chuyện với anh, muốn anh suy nghĩ vì những gì chúng tôi đã trải qua và những gì tôi đã làm cho anh. Chúng tôi lại mê đắm bên nhau được một lúc, tôi có thể cảm nhận được anh còn rất yêu tôi nhưng nhất quyết không quay lại. Dù chia tay nhưng anh vẫn muốn tập luyện cho tôi, đối xử tốt và vẫn vui đùa với tôi. Làm sao tôi có thể quên được anh khi ngày nào cũng đối diện anh. Hơn nữa chuyện anh và cô ta còn ám ảnh tôi rất nhiều.

Tôi và anh giờ không còn gì nhưng anh vẫn nhất quyết cho rằng cô ta chỉ là bạn. Anh cũng bực mình mỗi khi tôi muốn anh thành thật về cô ta, để tôi có thể thanh thản ra đi. Anh nói giờ ghét cô ta vì cô ta đã chửi anh không ra gì. Cô ta cũng nói với tôi rằng đã chấm dứt mọi liên lạc với anh từ ngày biết về tôi, không muốn liên quan gì đến chuyện anh và tôi nữa. Cuối cùng chẳng ai cho tôi một lời giải đáp. Tôi phải làm sao? Mong được chia sẻ, chân thành cảm ơn.

Huyền Ngọc

 
 
 
CÔNG TY CỔ PHẦN XÂY DỰNG SẢN XUẤT VÀ THƯƠNG MẠI ĐẠI SÀN
logo

Giấp phép đăng ký kinh doanh số 0103884103 do Sở Kế Hoạch & Đầu Tư Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Trụ sở chính: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season, 47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

Email: daisanjsc@gmail.com

TRỤ SỞ HÀ NỘI

Địa chỉ Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season, 47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

Fax  Fax: 045625169

CHI NHÁNH HỒ CHÍ MINH

Địa chỉ 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn