Hồi ức 1997 - sức mạnh lan toả của những điều bình dị

Nhiều người thường chạy theo cái mới để tìm sự khác biệt nhưng đôi khi, sự khác biệt lại nằm ở việc dừng lại để kể những điều bình dị mà ai cũng từng có trong ký ức. Và đó chính là điều làm nên sức mạnh lan tỏa của Hồi Ức 1997.
Tuổi thơ của Nguyễn Thị Nhung (30 tuổi, Bắc Ninh) gắn với mùi khói bếp, tiếng muôi khua trong nồi cơm và những bữa cơm quây quần sau ngày dài. Thế nhưng, khi trưởng thành và bận rộn với công việc kinh doanh thời trang nơi phố thị, những hình ảnh ấy chỉ còn là ký ức xa vời. Cho đến một ngày, cô quyết định cầm máy quay, kể lại bằng hình ảnh chính những điều từng nuôi dưỡng tuổi thơ mình.
Nhung chia sẻ: “Tôi chỉ muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc thật giản dị như bữa cơm quê, như gian bếp củi ngày xưa. Đó là điều đã nuôi dưỡng tuổi thơ và ký ức của tôi”. Và thế là Hồi Ức 1997 ra đời như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng da diết về giá trị của những điều bình dị.
Trên không gian số, Hồi Ức 1997 đã xây dựng được một cộng đồng đáng kể với hơn 50.000 người theo dõi trên Facebook và hơn 900.000 người theo dõi trên Tiktok. Mỗi video thường nhận về hàng trăm nghìn lượt bình luận, nhiều clip vượt mốc hàng triệu lượt xem. Chính sự dung dị và chân thành trong cách tái hiện ký ức đã khiến kênh trở thành điểm hẹn quen thuộc, nơi người xem tìm về chút lắng đọng giữa nhịp sống vội vã.
Từ guồng quay bắt trend đến sự lắng lại cảm xúc
Cũng như nhiều nhà sáng tạo nội dung trẻ khác, những ngày đầu Nhung cũng từng bị cuốn theo nhịp điệu gấp gáp của mạng xã hội - nơi nội dung chỉ cần nhanh, lạ là có thể viral. Nhưng sau những khoảng thời gian mệt mỏi, cô nhận ra một sự thật không phải điều gì nhanh cũng còn lại lâu.
“Điều làm nên sự bền vững cho Hồi Ức 1997 không phải là trend - mà là chiều sâu”, Nhung chia sẻ.
Nhận ra giá trị thật của sự chậm rãi, Nhung chọn cho mình một nhịp điệu khác, không chạy theo hiệu ứng tức thời, không tìm chiêu trò để gây chú ý mà lặng lẽ tái hiện lại những điều giản dị nhất của tuổi thơ. Trong từng thước phim, khán giả dễ dàng nhận ra tiếng muôi khua leng keng trong nồi cơm, làn khói bếp củi cay xè nơi khóe mắt, hay mâm cơm đạm bạc nhưng thấm đẫm tình thân. Chính sự chân thành ấy khiến nhiều người lặng đi, để rồi xúc động thốt lên: “Xem video mà nước mắt cứ rơi”, hay “Cảm ơn chị, lần đầu tiên em thấy nhớ một thời mà em chưa từng sống.”
Với Nhung, đó là lời khẳng định rõ nhất rằng giá trị của ký ức vượt lên mọi trào lưu. Mỗi thước phim giản dị không chỉ giúp người lớn tuổi tìm lại những kỷ niệm thân quen, mà còn mở ra cho người trẻ một cánh cửa bước vào tuổi thơ chưa từng trải qua. Ở đó, họ tìm thấy sự đồng cảm, một khoảng lặng ấm áp giữa nhịp sống hối hả của hiện tại.
Khi sự chậm rãi hóa thành giá trị bền vững
Ẩn sau những thước phim tưởng chừng giản dị là cả một quá trình đầy kiên nhẫn và nỗ lực. Không có ekip chuyên nghiệp, Nhung chỉ có sự đồng hành của chồng, mẹ và bà nội. Có những ngày quay từ sáng sớm đến chiều muộn, dưới nắng gắt, khói bếp cay xè mắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo… nhưng tất cả vất vả ấy lại được xóa nhòa chỉ bởi một dòng bình luận ngắn gọn: “Xem mà nhớ mẹ quá.”
Nhung thường nói vui rằng một clip “bắt trend” có thể mang lại tiếng cười thoáng qua, nhưng sẽ nhanh chóng bị lãng quên. Còn với hoài niệm, cảm xúc lại âm ỉ, len vào từng chi tiết đời thường rồi neo lại thật lâu. “Mình chọn đi chậm, vì chỉ có những điều chân thành mới chạm được đến trái tim khán giả. Với Hồi Ức 1997, mình luôn cố giữ ba điều: chân thành, sự kết nối và những khoảng lặng đủ sâu để người xem thấy mình trong đó”, cô chia sẻ.
Không chỉ là người kể chuyện, Nhung còn xem mình như một “người gìn giữ ký ức”. Mỗi video không đơn thuần tái hiện bữa cơm hay góc bếp, mà còn gửi gắm khát vọng lưu giữ những giá trị đang dần phai nhạt trong đời sống hiện đại.
“Mình mong Hồi Ức 1997 sẽ là nơi để bất kỳ ai, dù ở đâu, khi mở ra cũng cảm thấy như được trở về nhà”, Nhung chia sẻ. Với Nhung, đó chính là cách hoài niệm trở thành sợi dây nối liền quá khứ và hiện tại, để ký ức tập thể luôn có chỗ đứng trong trái tim người Việt.
Giữa thế giới nơi xu hướng nổi lên rồi lụi tàn chỉ trong chớp mắt, Hồi Ức 1997 đã và đang khẳng định sức sống bền bỉ của những giá trị xưa cũ. Không cần đo đếm bằng lượt xem, kênh vẫn để lại dấu ấn bởi cách khơi dậy cảm xúc sâu xa trong lòng mỗi khán giả. Chính sự chậm rãi và chân thành đã biến những thước phim giản dị thành một “khoảng lặng” đáng quý, nơi ký ức tập thể được giữ gìn và tiếp nối qua từng thế hệ.
Bích Đào