Người phụ nữ cao 1,2 m Nguyễn Thị Thu Đào vượt qua nghịch cảnh, mưu sinh bằng nghề bán vé số và giành nhiều huy chương vàng thể thao.
Những bước ngoặt khó quên của người phụ nữ nhỏ nhắn
Năm 2012, chị Đào quyết định rời xa quê hương, bất chấp sự lo lắng của cha mẹ, để vào TP.HCM tìm kế sinh nhai, tự lo cho bản thân và không muốn phụ thuộc vào gia đình. Ngày rời đi, trên tay người phụ nữ cao 1,2 m này là túi hành lý nhỏ, chị leo lên chuyến xe đò sớm nhất để kịp vào tới thành phố. Đến nơi, chị được người quen tại quận Tân Phú cũ cho ở nhờ. Sau đó, chị bắt đầu tìm việc, đi làm công nhân tại các cơ sở may tư nhân.
Tuy nhiên, lương công nhân, có lúc còn bị cắt giảm, không đủ giúp chị xoay xở với cuộc sống thường ngày. Để có tiền trang trải cuộc sống ở thành phố, chị Đào nghỉ làm công nhân và chuyển sang nghề bán vé số.
Thời điểm đó, công việc đòi hỏi sự kiên trì và chịu đựng khắc nghiệt của thời tiết, nắng mưa thất thường. Mỗi ngày, chị này phải cố gắng đi bộ khắp các nơi để bán vé số, dù đôi chân của chị yếu hơn người bình thường và không thể đi được nhiều. Tuy vậy, đổi lại, chị Đào ở ghép miễn phí với những người đồng hương và thu nhập của nghề bán vé số cũng cao hơn so với làm công nhân thời điểm đó.
Bước ngoặt lớn của cuộc đời đến với chị Đào khi gặp gỡ anh Nguyễn Văn Lượng. Anh Lượng là người khuyết tật, từ tỉnh Đồng Tháp cũ cũng lên thành phố mưu sinh bằng nghề bán vé số. Anh chị gặp gặp nhau một cách tình cờ khi đang đi bán vé số trên đường. Những lần chia sẻ, tâm sự và nhận thấy cả hai đồng cảnh ngộ, anh Lượng đã ngỏ lời rủ chị đến sân chơi thể thao dành cho người khuyết tật.
Năm 2015, chị Đào tập tành đến sân chơi thử cùng anh Lượng. Chị Đào là người mới hoàn toàn, chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động thể thao nào. Những ngày đầu tập luyện vô cùng khó khăn, chị chưa quen với các dụng cụ, mọi thứ đều lạ lẫm với ba môn: ném lao, ném đĩa và đẩy tạ.
"Ban đầu, môn ném đĩa là thử thách lớn nhất với tôi vì bàn tay tôi thì nhỏ mà đường kính của chiếc đĩa lên tới 40 cm. Tuy nhiên, nhờ sự hướng dẫn và tập luyện chăm chỉ, tôi cũng đã dần quen và thuần thục", chia Đào chia sẻ.
Người phụ nữ cao 1,2 m là thành viên thuộc Đơn vị thể thao người khuyết tật TP.HCM tham gia các giải đấu toàn quốc. Ngay trong năm đầu tiên tham gia (2015), chị đã đạt được thành tích tốt tại giải đấu ở Đồng Nai. Kể từ đó đến nay, thành tích mỗi năm đều đạt được huy chương vàng kể từ khi tham gia thể thao.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất trong hành trình thi đấu của chị là chuyến đi Hà Nội năm 2022. Đây là ước mơ đã ấp ủ từ lâu, và nhân dịp tham gia thi đấu, chị đã có cơ hội được thăm Lăng Bác. Trong giải đấu này, chị giành được 3 huy chương vàng.
Việc tham gia thể thao không chỉ mang lại vinh quang mà còn giúp cải thiện cuộc sống. Để chuẩn bị cho mùa giải, vợ chồng chị sẽ dành ra khoảng một tháng để tập trung tập luyện, không đi bán vé số. Buổi sáng tập kỹ thuật, buổi chiều tập thể lực tại phòng gym.
Tình yêu từ những buổi tập
Từ những buổi tập luyện, ngoài huấn luyện viên ra, anh Lượng luôn là người hướng dẫn tận tình, giúp chị Đào cải thiện nhiều kỹ năng trong thể thao của mình. Hai con người nhỏ nhắn, xinh xắn, chiều cao chưa đến 1,2 m đã cảm mến nhau trên sân tập lúc nào không hay.
"Mới vô tập thì tôi cũng chỉ dẫn Đào này kia, ném cũng đâu có đúng. Thấy vậy tôi ăn hiếp liền, tại mình vô trước mà. Nhưng dần dần tôi cũng lén nắm tay này nọ, thấy Đào cũng chịu khó, đồng cảnh ngộ rồi yêu luôn", anh Lượng kể lại.
Thế là chuyện tốt cũng đến, được sự ủng hộ của hai gia đình, anh chị tiến tới hôn nhân. Tuy nhiên, việc tổ chức đám cưới với anh chị là điều hết sức khó khăn vì gia cảnh còn nghèo, miếng ăn phải lo mỗi ngày.
Để giải quyết vấn đề kinh tế và khoảng cách địa lý của hai gia đình, anh chị đã đăng ký và may mắn được chọn vào đám cưới tập thể cho 40 cặp đôi khuyết tật do NSND Kim Cương tổ chức vào ngày 20.10.2015. Tính đến nay, anh chị đã tròn 10 năm ngày kết hôn.
Lúc biết tin được làm cô dâu, chị Đào vô cùng vui mừng và hạnh phúc. "Con gái mà, ai chẳng có ước mơ mặc áo cô dâu thật đẹp. Nhưng khi bước ra đời đi làm kiếm tiền, rồi là người khuyết tật nên tôi lại càng không dám ước mơ gì nhiều hơn về một đám cưới", chị Đào xúc động nói.
Sau lễ cưới, họ thuê một căn phòng trọ nhỏ, tiếp tục đi bán vé số và phụ giúp nhau. Buổi sáng, anh chị mỗi người một ngã rẽ rồi đi bán vé số. Thi thoảng nếu ôm vé nhiều, anh chị liền í ới giúp nhau bán hết. Còn những ngày đi tập luyện thể thao, anh chở chị ngồi sau, ôm eo trên con xe máy 3 bánh cũ, rong rủi từ nhà đến chỗ tập luyện.
Tuy nhiên, gia đình nhỏ của chị đã trải qua một nỗi đau lớn. Năm 2016, chị mang thai một bé trai. Dù được bác sĩ khuyên chấm dứt thai kỳ do sức khỏe em bé yếu, nhưng vợ chồng chị vẫn quyết định giữ lại. Em bé được sinh ra nhưng vì quá yếu nên đã mất sau 69 ngày.
Sau biến cố này, anh Lượng lo sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của chị nên không muốn chị sinh thêm con nữa mặc dù chị Đào và gia đình hai bên đều mong muốn có thêm một đứa con.
Ở tuổi 34, nhìn lại hành trình đã qua, chị Đào không khỏi giật mình. Chị tự nhận mình là người khuyết tật nhỏ bé, nhưng đã vượt qua được nhiều thử thách trong cuộc sống. Chính sự đồng lòng, động viên và hỗ trợ lẫn nhau là nguồn sức mạnh to lớn giúp vợ chồng chị vượt qua khó khăn. Hiện tại, điều hạnh phúc và mong ước lớn nhất của chị Đào là hai vợ chồng và cha mẹ hai bên được nhiều sức khỏe, để chị có thể yên tâm làm ăn xa quê.
Dù đã gặt hái nhiều thành công trong thể thao, cuộc sống kinh tế vẫn còn nhiều thách thức. Vợ chồng chị mong muốn có một công việc ổn định hơn ngoài việc bán vé số. Dẫu vậy, với nghị lực và ý chí đã được tôi luyện qua những trận đấu và thử thách đời thường, chị Nguyễn Thị Thu Đào là một minh chứng sống cho tinh thần vượt khó, khẳng định giá trị bản thân và tìm kiếm hạnh phúc trong hoàn cảnh khó khăn.