Hai năm tôi vừa làm online, vừa chăm ông bị đột quỵ

Ông nội tôi bị tai biến vào năm 2023. Trước đó vài ngày, ông vẫn còn ngồi xem ti vi, đọc báo, thi thoảng còn góp ý chuyện thời sự với tôi rất sắc sảo. Vậy mà chỉ trong một buổi chiều, ông đổ bệnh, nửa người bên trái liệt hoàn toàn, khả năng nói giảm rõ rệt, nhận thức lúc tỉnh lúc mơ.
Gia đình tôi như rơi vào một cơn khủng hoảng với chuỗi hoang mang, lo lắng, rồi lao vào xoay xở tìm bác sĩ, viện điều trị, vật lý trị liệu, thuê thiết bị y tế tại nhà.
Tôi là người trong nhà có thời gian linh hoạt hơn cả, nên việc chăm sóc ông phần lớn do tôi đảm nhiệm. Điều này đơn giản vì tôi cảm thấy đó là điều nên làm và tôi muốn làm.
Dù trước kia không phải lúc nào tôi cũng hiểu ông, nhưng khi chứng kiến một con người từng mạnh mẽ, minh mẫn, nay nằm bất động trên giường, phụ thuộc vào người khác để vệ sinh cá nhân hay nhấp từng thìa cháo, tôi rất đau lòng.
Lúc đầu, tôi nghĩ việc chăm sóc người bệnh chỉ đơn thuần là lo ăn uống, thuốc men, vệ sinh, tập vật lý trị liệu. Nhưng chỉ sau một tuần, tôi mới nhận ra nó là một hành trình tiêu hao cả thể lực lẫn tinh thần.
Tôi trải qua những buổi đêm thức trắng vì ông không ngủ được. Những lần thay tã giữa đêm, tôi nghe tiếng rên khe khẽ vì đau nhức mà ông không thể gọi to. Có những hôm tôi vừa làm việc online, vừa nghe tiếng ông ú ớ trong phòng, phải vội chạy vào xem có chuyện gì.
Nhiều ngày tôi gần như không rời khỏi nhà. Tất cả kế hoạch cá nhân bị hoãn lại, các cuộc gặp gỡ bạn bè thưa dần, cả những dự định học tập, du lịch cũng tạm gác lại vô thời hạn.
Tôi bắt đầu đọc nhiều tài liệu về chăm sóc người bị tai biến. Từ việc phòng loét do nằm lâu, đến kỹ thuật hỗ trợ vận động tay chân, hay những cách giao tiếp hiệu quả với người suy giảm nhận thức.
Gia đình tôi dần thích nghi với hoàn cảnh mới. Mỗi người một tay, người đi làm kiếm tiền lo viện phí và thuốc thang, người hỗ trợ thay phiên nhau chăm ông khi tôi bận việc. Nhưng rõ ràng, không phải gia đình nào cũng có điều kiện như vậy.
Trong suốt hai năm qua, tôi đã gặp nhiều người đồng cảnh khi đưa ông đi tập phục hồi chức năng: Có người con phải nghỉ việc hoàn toàn để ở nhà chăm bố, có bà vợ già yếu vẫn bón cháo cho chồng từng muỗng...
Hoàn cảnh và chứng kiến những việc như vậy, tôi càng thấm thía rằng chăm sóc người tai biến không chỉ cần tiền bạc, mà cần tình thương và sự kiên nhẫn rất lớn.
Nguyễn Phương