Nhảy đến nội dung
 

Đối diện vết sẹo trong tổ ấm để yêu thương trọn vẹn hơn

Trong mỗi tổ ấm đều có những 'vết sẹo' - những ký ức buồn không thể xóa nhòa. Nhưng chính khi dám đối diện, ta mới tìm thấy bình yên và yêu thương trọn vẹn.

Ký ức trong căn bếp - nơi nỗi buồn cũng trở thành yêu thương

Có bao giờ bạn bước vào gian bếp quen thuộc, nơi mùi nước mắm kho cá thoảng nhẹ, bất chợt trong tâm trí bạn, tiếng lách cách của chiếc bát cũ rơi vỡ từ ngày mẹ bạn còn trẻ vang lên? Một cảm giác gì đó ùa về, không mời mà đến.

Tôi vẫn nhớ có lần mẹ kể, ngày mẹ còn là cô gái mới lớn, vụng về làm vỡ chiếc bát kỷ niệm của bà ngoại. Tiếng bát vỡ loảng xoảng, rồi tiếng bà ngoại tôi dỗ dành mẹ với giọng đầy trìu mến: "Con gái, thôi nào, có sao đâu!".

Mặc dù tôi không trực tiếp chứng kiến cảnh ấy, nhưng mỗi khi mẹ kể lại, hay mỗi khi tôi chạm vào chiếc tủ đựng bát đĩa cũ kỹ, khung cảnh giản dị ấy lại hiện lên. Nó đủ để tôi lặng người đi, một nỗi buồn mơ hồ lẩn khuất. 

Không phải vì cái bát vỡ, mà vì cái cảm giác mong manh của những tháng năm đã qua, của những giận hờn, yêu thương từng hiện hữu trong ngôi nhà này.

Hay đôi khi, chỉ một album ảnh cưới cũ kỹ của ông bà, cũng đủ để tôi chìm vào tiếc nuối. Cái cảm giác ấy, cứ len lỏi, ẩn mình trong từng ngóc ngách tâm hồn, để rồi chờ một khoảnh khắc nào đó, bật tung ra như thể chưa từng được chôn vùi. Tôi tự nhủ: "Mình ổn mà!".

Những vết sẹo cảm xúc không biến mất, chỉ nằm yên chờ "tín hiệu"

Não bộ của chúng ta thật kỳ diệu, như một kho tàng lưu giữ mọi ký ức, mọi cảm xúc, đặc biệt là những gì gắn liền với tổ ấm - nơi ta lớn lên, nơi mọi mối quan hệ được hình thành.

Có một phần trong tâm trí chúng ta, như chiếc tủ bếp nhỏ, chứa đựng những đồ dùng hằng ngày (bộ nhớ ngắn hạn). Thế nhưng, có một ngăn tủ khác, rộng lớn hơn rất nhiều, chính là tổ ấm ký ức của tâm hồn chúng ta (bộ nhớ dài hạn). Đây là kho lưu trữ vĩnh viễn mọi trải nghiệm, kiến thức, từng mảnh ký ức về gia đình bạn. Khác với chiếc tủ bếp kia, ngăn tủ này không có bất kỳ nút "xóa" nào cả.

Không chạy trốn, hãy học cách đối diện để chữa lành

Còn nhớ dì Bảy từng có một mối quan hệ không mấy êm đẹp với cha tôi khi còn trẻ. Có lần, dì và bố cãi nhau rất lớn, dì bỏ nhà đi mấy tháng trời. Sau này, mọi thứ dường như ổn thỏa, dì thường xuyên về thăm nhà, cùng cha tôi ngồi uống trà, nói chuyện phiếm. Tôi thấy dì dường như đã vượt qua, nụ cười trên môi dì lúc nào cũng rạng rỡ, ánh mắt không còn khó chịu nào mỗi khi nhắc đến anh rể.

Thế nhưng, một lần nọ, cả nhà tôi đang sum vầy bên mâm cơm ngày giỗ bà ngoại. Mẹ tôi kể lại một câu chuyện thời thơ ấu của cha tôi và dì Bảy. Khi mẹ vừa vô tình nhắc đến chi tiết "cái lần dì Bảy với bố cãi nhau...", tôi thấy dì cúi gằm mặt xuống, tay nắm chặt đôi đũa. Mắt dì nhòe đi.

Sau này dì có tâm sự với tôi, những nỗi đau, những mất mát không vui chẳng hề biến mất. Chúng nằm gọn trong "bộ nhớ dài hạn", chỉ nằm yên đó, chờ một "tín hiệu" - một lời kể, một không gian quen thuộc, một ánh mắt - để được kéo ra...

Mỗi gia đình đều có khoảng lặng, quan trọng là ta chọn yêu thương

Vậy nếu không thể "quên" đi ký ức, chúng ta phải làm sao với những nỗi đau cứ bám riết lấy mình, ngay trong chính ngôi nhà thân yêu? Đây chính là lúc chúng ta cần đến một góc nhìn sâu sắc hơn: không phải là "xóa bỏ", mà làm cho những cảm xúc khó chịu đó bốc hơi hết.

Tưởng tượng xem, ký ức vẫn ở đó, nhưng cái "gai" của nỗi đau đã được rút ra, nhường chỗ cho sự bình yên. Nó như một vết sẹo khi bạn bị ngã, từng rất đau khi đó, nhưng theo thời gian đã lành. Và bạn chấp nhận sự tồn tại của vết sẹo ấy trên cánh tay mình, không còn cảm giác đau nhức.

Biến nỗi đau thành mây khói

Vậy làm thế nào để cảm xúc ấy "bốc hơi" ngay trong chính ngôi nhà thân thuộc? Thay vì cứ chạy trốn những cuộc trò chuyện khó khăn, chúng ta cần học cách mở lòng. Khi nỗi buồn về một hiểu lầm cũ với mẹ ập đến, tôi không kìm nén nữa, không cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Tôi cứ để nước mắt tuôn rơi, để nỗi nghẹn ngào vỡ òa ra, rồi tìm đến mẹ, nắm lấy tay mẹ và nói ra những gì mình nghĩ, những nỗi buồn đã cất giấu bấy lâu. Cảm giác như mình vừa trút được cả tảng đá lớn.

Tôi học cách chấp nhận mọi gia đình đều có những vết sẹo, những khoảng lặng, và việc đối diện với chúng - chính là cách để chúng ta yêu thương nhau trọn vẹn hơn.

Nghĩ về quá khứ với sự biết ơn vì đó là những trải nghiệm để dạy cho chúng ta bài học, giúp ta nhận ra những sự thật, hoặc thông điệp để sửa đổi, yêu thương và gắn kết với nhau nhiều hơn. 

Có lẽ, đó chính là cách để mỗi chúng ta biến đau khổ thành "mây khói" trong chính tổ ấm của mình. 

Không chạy trốn nữa, mà học cách đi xuyên qua những cơn mưa cảm xúc, để rồi thấy cầu vồng xuất hiện sau đó, rực rỡ và ấm áp hơn bao giờ hết.

 
 
 
CÔNG TY CỔ PHẦN XÂY DỰNG SẢN XUẤT VÀ THƯƠNG MẠI ĐẠI SÀN
logo

Giấp phép đăng ký kinh doanh số 0103884103 do Sở Kế Hoạch & Đầu Tư Hà Nội cấp lần đầu ngày 29/06/2009.

Trụ sở chính: Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season, 47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

Email: daisanjsc@gmail.com

TRỤ SỞ HÀ NỘI

Địa chỉ Gian số L4-07 tầng 4, nơ-2 - Gold Season, 47 Nguyễn Tuân, Thanh Xuân, Hà Nội

Điện thoại  Điện thoại: 1900 98 98 36

Fax  Fax: 045625169

CHI NHÁNH HỒ CHÍ MINH

Địa chỉ 57/1c, Khu phố 1, Phường An Phú Đông, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh

Điện thoại  Email: info@daisan.vn