Chồng đưa con riêng về nhà, bắt vợ phải chăm sóc, chiều chuộng như con ruột

Không chỉ tự ý đưa con riêng về nhà, chồng còn bắt vợ phải thương yêu, chiều chuộng đứa bé như con ruột.
Tôi viết ra tâm sự này không phải để kêu than mà để cho bản thân có nơi trải lòng. Nếu không, tôi sẽ hóa điên trong chính ngôi nhà của mình.
Tôi và chồng kết hôn 6 năm, có với nhau một bé gái 4 tuổi. Sau khi kết hôn một thời gian, cuộc sống vợ chồng tôi có nhiều trục trặc.
Dù vậy, tôi luôn cố gắng vun vén. Tôi tin rằng đủ yêu thương, nhẫn nhịn mọi thứ sẽ ổn. Nhưng chuyện không như tôi nghĩ.
Mấy tháng trước, chồng tôi về nhà cùng với một bé gái lạ mặt. Trước mặt tôi, anh nắm chặt tay bé, nói: “Đây là con anh với người yêu cũ. Cô ấy lấy chồng, không thể đem con theo. Từ giờ, con bé sẽ ở với mình”.
Tôi sốc. Tôi không hề được hỏi ý kiến về việc này. Bỗng dưng anh đưa con riêng về rồi bảo tôi phải sống chung, chăm sóc bé như một mệnh lệnh.
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã dọn phòng cho bé rồi đưa đồ đạc vào. Anh còn dặn dò như ra lệnh rằng tôi phải cư xử với bé như con ruột của mình.
Thực ra tôi biết về sự tồn tại của đứa trẻ này từ khi yêu anh. Lúc ấy, anh nói mình đã chấm dứt mọi thứ với người cũ.
Anh cũng nói sẽ thực hiện trách nhiệm chu cấp nuôi con riêng nhưng không bao giờ để chuyện quá khứ ảnh hưởng tới gia đình hiện tại.
Tôi tin và yêu thương anh bằng tất cả trái tim. Khi về chung sống, tôi luôn làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Nhưng anh không giữ lời hứa của mình. Anh lấy cớ thăm con riêng để qua lại với người cũ.
Điều đó khiến vợ chồng tôi nhiều lần lục đục. Trong khi tôi cố gắng vun đắp, nhẫn nhịn thì anh ngày càng lộ rõ bản tính gia trưởng, chồng chúa vợ tôi.
Bằng chứng rõ ràng nhất là anh đưa con riêng về mà không hề bàn tính, hỏi ý kiến của tôi. Anh cũng không quan tâm đến cảm xúc của tôi và cả đứa con chung của mình.
Để gia đình yên ấm, con đủ cha đủ mẹ, tôi thêm một lần nhẫn nhịn. Tôi cố gắng làm quen, kết nối với đứa bé không cùng máu mủ với mình.
Tôi nấu ăn, mua quần áo, quà bánh, đưa đón bé đi học. Tôi cố gắng xem bé như con mình và đối xử công bằng.
Nhưng chồng tôi lại không như vậy. Anh có sự phân biệt đối xử với 2 con. Con tôi làm đổ cốc nước anh mắng là "vụng về", "phải phạt". Con riêng làm vỡ chén, anh bảo tại tôi la mắng, lườm nguýt nên con run tay…
Tôi nói lời công bằng thì bị anh mắng té tát ngay trước mặt 2 đứa trẻ. Đã thế, mỗi tháng anh còn trích một số tiền nhỏ gửi vào tài khoản riêng. Tôi hỏi thì anh bảo đó là tiền phụ cấp nuôi con riêng như trước đây anh vẫn gửi cho người yêu cũ.
Tôi không đồng ý, nói: “Đứa bé đang sống chung nhà, được tôi lo ăn uống, sinh hoạt nên không lý gì lại phải dành tiền gọi là tiền phụ cấp nuôi con. Nếu muốn, anh phải để dành 2 khoản, 1 cho con chung, 1 cho con riêng. Và 2 khoản này phải bằng nhau”.
Anh gạt phăng nói con riêng bất hạnh, cần được ưu ái trong khi con chung đủ cha mẹ, đủ đầy tình yêu thương nên không phải lo.
Nghe anh nói, lòng tôi đau như cắt. Tôi cảm thấy trong mắt anh, mẹ con tôi không còn giá trị. Tôi sớm đã trở thành người giúp việc không công cho anh và con riêng.
Tình cảnh trước mắt cho tôi thấy mình đang đánh mất lòng tự trọng. Con gái tôi cũng đang sống trong gia đình không hạnh phúc, nơi con bé phải học cách cam chịu và cúi đầu.
Thậm chí tôi nghĩ rằng một lúc nào đó, mẹ con tôi sẽ bị chồng đẩy ra khỏi nhà, ra đi với bàn tay trắng.
Tôi phải làm gì đây? Có nên ly hôn, giành quyền nuôi con, đòi chia nửa tài sản để có kinh tế nuôi con khi làm mẹ đơn thân hay không?
Độc giả B.B.L.
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền. Tâm sự gửi về email: Bandoisong@vietnamnet.vn hoặc bình luận phía cuối bài. |